Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 339 - Hàn vương bị tóm 2




Hàn vương bị tóm 2
Tính tình Sở Mộc trẻ con, Sở Tu Viễn nói như thế Lâm Hàn cũng không hề nghi ngờ, nhưng đồ đạc của sương phòng Đông Tây đều đã đóng vào hòm, cân nhắc đến mùa đông tuyết rơi tích nước, Lâm Hàn vẫn nói với Sở Tu Viễn: “Căn phòng này của hắn đã mấy năm không thu dọn, cho dù không thành thân cũng phải dọn dẹp đôi chút.” Nàng chỉ lên mái nhà: “Khi xưa đằng sau Đông sương phòng có một cái cây lớn, trên mái nhà rơi rất nhiều rá cây, không dọn đi thì sớm muộn cũng khiến ngói lợp ủ mục.”
Sở Tu Viễn: “Vậy nàng xem mà sửa sang. Hôn sự của Sở Mộc, bên bệ hạ tự có chủ trương.”
Lâm Hàn gật đầu: “Ta chẳng quen biết ai cả, nên cũng không cách nào bàn chuyện cưới gả cho hắn.”
Sở Tu Viễn nghe vậy thì lấy làm vui: “Còn chẳng phải do cả ngày nàng không ra ngoài à.”
“Cữu mẫu có ra ngoài mà.” Tiểu Thái tử không nhịn được lên tiếng.
Sở Tu Viễn: “Ý ta nói là ra ngoài tìm người khác chơi, chứ không phải là tới chợ Đông chợ Tây.”
“Hả? Vậy thì nương ta chưa từng ra ngoài.” Sở Dương nói, quan sát Lâm Hàn một lượt: “Tại sao nương không ra ngoài tìm người khác chơi thế?”
Lâm Hàn: “Ta không có tiếng nói chung với bọn họ.”
Sở Ngọc không khỏi thắc mắc: “Tiếng nói chung là cái gì?”
Lâm Hàn: “Ta nói gà nhà chúng ta đẻ rất nhiều trứng, nên nhà chúng ta không cần mua trứng gà.” Bỗng nàng nhớ tới một chuyện, thấy mấy đứa trẻ vẫn đang đợi nàng kể tiếp, nàng bèn bỏ qua chuyện này: “Bọn họ nói bọn họ đã mua mấy thứ vàng bạc trâm ngọc, nghe có hiểu không?”
Mấy đứa trẻ hiểu ra, kể cả Đại Bảo Bảo. Thằng bé còn vươn tay ra bảo: “Tức là ông nói gà bà nói vịt ạ.”
“Ai nói gà ai nói vịt?” Sở Tu Viễn cười hỏi.
Thằng bé vô thức định nói cái gì đó, nhìn thấy nương nó thì nụ cười trên gương mặt bé nhỏ cứng đờ: “Bọn họ vừa là nói gà vừa là nói vịt.”
“Coi con nhanh trí.” Sở Tu Viễn vươn tay vỗ một cái lên đầu nó, rồi quay sang nhìn Lâm Hàn: “Dầu ở trong tiểu viện đằng Đông còn phải mất bao lâu nữa?”
Chỗ ở của Sở Mộc tuy không to như phủ tướng quân ở bên cạnh, nhưng hai bên chính viện cũng có hai dãy tiểu viện. Lâm Hàn lo lắng bụi bặm sẽ rơi vào trong dầu nên dời con lừa đến gian phòng trong tiểu viện để ép dầu.
Lâm Hàn nghe thế là biết tôi tớ trong phủ nói với hắn: “Phải đến khi trời tối.”
“Hôm nay không ăn được à?” tiểu Thái tử không kiềm lòng được nói.
Lâm Hàn cười bảo: “Sớm ngày mai làm đồ ăn ngon cho mấy người.”
Tờ mờ sớm hôm sau, Lâm Hàn sai đầu bếp chưng một bát canh trứng to, sau khi lấy ra khỏi nồi thì nhỏ vào trong mấy giọt dầu mè, sau đó lại cho thêm mấy giọt vào cá hấp. Ngay sau đó đầu bếp làm một ít mỳ, đích thân Lâm Hàn làm một phần mì sốt tương mè ăn kèm to đùng cho bọn họ.
Kết quả không ngoài dự liệu của Lâm Hàn, mấy đứa trẻ đã quen ăn mỡ lợn vừa mới ăn đã ăn dầu mè và tương mè, chỉ hận không liếm sạch bát.
May mà Lâm Hàn ngăn cản kịp thời, cũng không nghe bọn chúng… bảo tôi tớ làm nhiều một ít. Nếu không thì mấy đứa trẻ lại ăn đến nỗi nằm bò trên đất không dậy nổi.
Nhưng Đại Bảo Bảo không chết tâm, nấc lên còn không quên hỏi: “Nương, bữa trưa còn ăn cá hấp dầu mè và mỳ tương mè không?”
Tiểu Thái tử nghe vậy bèn quay sang nhìn Lâm Hàn, đợi nàng trả lời.
Lâm Hàn cười nói: “Bữa trưa những món này đều không có.” Dừng lại một chốc, mãi đến khi mấy đứa trẻ đều lộ ra biểu cảm thất vọng nàng mới chầm chậm nói: “Bữa trưa ăn bánh cuộn thừng.”
“Ấy là cái gì ạ? Cữu mẫu.” tiểu Thái tử tò mò vô cùng.
Lâm Hàn: “Cho ít dầu mè vào nồi gốm, đầu bếp sẽ nhồi bột thành sợi như con rắn ở trong khay, qua một khoảng thời gian ngắn sẽ kéo mỏng những sợi mì ấy ra rồi quấn thành từng nắm: “ nàng dùng tay khua khoắng: “Sau đó cho dầu vào nồi rán là ra bánh cuộn thừng. Lúc nhồi bột thì cho một ít hạt mè, bánh cuộn thừng sau khi rán xong có thể nói là vừa thơm vừa giòn, còn ngon hơn so với những thứ mà các con đang ăn bây giờ.”
Tiểu Thái tử kinh ngạc tới nỗi “a” lên một tiếng rồi không nhịn được hỏi: “Đầu bếp đã bắt đầu làm chưa ạ?”
Sở Tu Viễn không khỏi thở dài: “Nồi còn chưa rửa xong kìa.”
Tiểu Thái tử nghĩ ra vừa mới ăn xong, lập tức thấy hơi túng quẫn: “Ta quên mất.”
“Không sao. Con xem nước miếng của Đại Bảo Bảo sắp nhỏ ra rồi kìa.” Lâm Hàn chỉ cho nó xem.
Tiểu Thái tử quay người lại, Đại Bảo Bảo vội vội vàng vàng lau miệng, vừa thấy chẳng có cái gì thì lập tức rất tức giận: “Nương!”
Sở Tu Viễn: “Làm sao?”
“Không có gì ạ.” Thằng bé lập tức đổi lời: “Nương có mệt không, con đấm lưng cho nương.” Nó đứng dậy chạy về phía Lâm Hàn.
“Không mệt, nhưng các con nên đi học rồi. Dịch Nhi đi cùng Đại Bảo và Nhị Bảo.”
“Tại sao?” Đại Bảo Bảo không nhịn được hỏi, khi trước đều là đi cùng với nó.
Sở Tu Viễn nói một cách rất không nể nang: “Những gì con học Thái tử đã học qua từ lâu rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận