Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 75 - Tiên phong đạo cốt 3




Bây giờ Sở Tu Viễn là tướng quân quyền cao chức trọng bảo nàng ngồi bên cạnh, tỏ ý tôn trọng đối với nàng, Lâm Hàn không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Phu quân tương lai là một người có lương tâm, theo lý mà nói Lâm Hàn nên vui mừng mới phải.
Nhưng ở phương diện tình cảm Lâm Hàn là một người còn non trẻ. Cho dù nàng từng trải qua lúc mạt thế, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến việc thành phu thê với Sở Tu Viễn, thì nàng lại không khỏi nghĩ đến việc đi xem mắt lấy kết hôn làm tiền đề ở kiếp trước. Sở Tu Viễn chính là đối tượng xem mắt của nàng, vẫn là vừa mới gặp mặt chỉ biết tên tuổi của đối tượng xem mắt, giờ đây lại phải ngồi cạnh nhau, Lâm Hàn lo mình nổi da gà, thì sao có thể vui vẻ được.
“Thẩm Thẩm còn ngượng ngùng sao?” Sở Mộc thấy nàng lề mề không động đậy thì cười trêu.
Mặt Lâm Hàn thoắt cái nóng lên, thầm hít một hơi, buộc lòng dời đến cạnh Sở Tu Viễn.
Miệng Sở Tu Viễn mấp máy định an ủi Lâm Hàn mấy câu, nhưng u già Ngư Quán lại đi vào.
Lâm Hàn đưa cho Sở Tu Viễn một đôi đũa rồi lại sai nha hoàn mang thêm đôi khác.
“Đều có đủ rồi.” Sở Mộc nhắc nhở.
Cái Lâm Hàn muốn là để dùng chung, khó mà giải thích nổi: “Đề phòng ngộ nhỡ, ba người chúng ta ăn cơm cũng không yên.”
“Không đâu, chỉ có tiểu đệ thôi.” Đại công tử vươn tay lên chỉ, Sở Bạch úp ngược cái bát con của nó lên trên bàn dài, coi thành cái bánh xe đẩy tới đẩy lui.
Lâm Hàn tách tay của nó ra: “Thế này thì đựng thịt làm sao?”
Thằng bé ngẩng đầu lên nhìn, là thịt dê, nó không thích, nó thích ăn thịt gà, đùi gà chiên mềm: “Không ăn!”
“Có ăn cái này không?” Lâm Hàn gắp một đũa thịt đùi gà.
Thằng bé mở to mắt, vươn tay ra tóm.
Sở Ngọc đập một cái lên tay đệ đệ: “Dùng thìa của đệ đi.”
Thằng bé méo miệng định khóc, Lâm Hàn không đợi thằng bé bật khóc: “Không muốn ăn có phải không? Ta ăn.”
“Ăn ạ!” Thằng bé vội vàng đáp.
Lâm Hàn vui sướng, để vào trong bát của nó, thằng bé lại muốn vươn tay ra, Sở Ngọc nhấc tay lên, thằng bé cầm thìa cho vào trong miệng.
“Chả trách thẩm thẩm cùng ăn cơm với chúng nó.” Sở Mộc vừa hay ngồi đối diện Sở Bạch, trong mắt là biểu cảm của thằng bé: “Một người cũng không phục được nó.”
Thằng bé ngẩng đầu lên nhìn Sở Mộc.
“Đừng có nhìn, không nói đệ đâu.” Sở Mộc đáp.
Thằng bé đẩy cái bát đến trước mặt Lâm Hàn, đòi thêm.
Món trứng gà chưng hôm nay là một cái bát rất to, trong bát để một chiếc muôi lớn, Lâm Hàn múc cho nó nửa muôi: “Ăn cái này trước đã. Ăn xong rồi lại cho con thêm thịt.”
Trứng gà chưng mướt mịn, bình thường thằng bé sẽ rất thích, nhưng hôm nay ăn hơi nhiều anh đào nên thằng bé chẳng nói hai lời đã đổ vào trong bát của Sơ Ngọc.
Sở Ngọc vô thức tránh né.
Lách cách!
Một nửa rơi lên bàn dài, một nửa rơi xuống mu bàn tay của Nhị công tử.
Sở Ngọc nổi điên, vươn tay khác ra đập một cái lên tay của nó.
Thằng bé ngoác miệng “òa” một tiếng bật khóc rõ to.
Đại tướng quân đỡ trán, tiểu hầu gia bịt tai lại, Lâm Hàn thở dài: “Người đâu, khăn!”
“Mẹ…” Thằng bé nghe thấy giọng của Lâm Hàn, tủi thân nhìn nàng: “Đau…”
Lâm Hàn rất muốn ném cho nó một câu, đau cũng đáng đời.
“Không ăn thì để đó, ai bảo con ném.” Lâm Hàn cầm khăn tay lau nước mắt cho nó: “Ngồi trong lòng ta ăn uống cho ngoan, không được phép chạy lung tung. Nếu không thì ca ca sẽ lại đánh con, ta cũng không quản con nữa.”
Thằng bé ra sức nép chặt vào lòng mẹ nó.
Hai tay Lâm Hàn ôm lấy nó, thằng bé không làm loạn nữa.
Sở Tu Viễn: “Đưa nó cho nha hoàn đi.”
Thằng bé tóm lấy y phục của Lâm Hàn.
Lâm Hàn cúi đầu nhìn rồi lắc đầu cười, nói không thành tiếng: “Buồn ngủ rồi.”
Sở Tu Viễn nhìn đồ ăn trên bàn dài, do dự bỏ đi mất món hay là làm cái khác thì trông thấy Lâm Hàn vươn tay phải ra, tỏ ý bảo bọn họ dùng bữa.
Sở Mộc không kìm được bảo: “Thẩm thẩm, đừng chiều nó.”
“Đừng nói nữa.” Sở Dương giật ống tay áo của đường huynh một cái, thấp giọng nói: “Lại khóc tiếp thì mẹ ta phải bế nó ngủ. Hay là huynh dỗ nhé.”
Sở Mộc vội vàng nuốt lời bên miệng về.
Sở Tu Viễn không kìm lòng được hỏi: “Mất bao lâu?”
Lâm Hàn nghiêng người để hắn tự nhìn.
Sở Tu Viễn hơi đổ người về phía trước, mùi hương nhàn nhạt thuộc về riêng nữ tử xộc vào trong mũi, đại tướng quân cảm thấy không thoải mái, mau chóng liếc thằng bé một cái rồi lùi ra: “Ngủ rồi?’
Lâm Hàn khe khẽ lắc đầu, còn phải mất một lúc nữa.
Tiểu nha hoàn bưng canh lên, Lâm Hàn đưa mắt ra hiệu với Hồng Lăng, Hồng Lăng đi tới đưa Sở Bạch tới sương phòng đằng Tây.
Sở Mộc mới ăn được nửa cơm trong bát: “Nhanh thế à?”
“Nó có hơi buồn ngủ, nằm vào lòng mẹ một lúc là ngủ thôi.” Tiểu Sở Dương giải thích cho đường huynh nghe.
Sổ Mộc nhớ khi xưa nhũ mẫu phải dỗ cả lúc lâu: “Vẫn là thẩm thẩm có cách.”
Ở phương diện đối phó trẻ con Lâm Hàn không có cách thức đặc biệt nào cả, trẻ con ngủ nhanh như thế có lẽ là vì có cảm giác an toàn.
Nhũ mẫu đối tốt với nó nhưng chung quy cũng không phải mẹ.
Nàng ở thư phòng một lúc thì Sở Bạch lại tưởng nàng chạy mất rồi, nói không chừng người mẹ không cần nó chính là nhũ mẫu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận