Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 184 - Chí hướng rộng lớn 4




Chí hướng rộng lớn 4
Thương Diệu há hốc mồm, lại nhịn không được cắn răng: “Phu nhân ngươi mấy đời không được ăn rồi hả?”
“Có một câu tục ngữ, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Nàng trải qua mười mấy năm khổ sở, mong bệ hạ hiểu cho.” Sở Tu Viễn lần thứ hai chắp tay nói.
Thương Diệu thở dài: “Quên đi, so đo với nàng có khi trẫm sống ít hơn mười năm. Nếu đã ở trong phòng các ngươi, nàng cũng biết quyền cước công phu, việc này coi như trẫm không nói nữa. Lâm thị có nói qua khoai đỏ này bảo quản trong mùa đông như thế nào không?”
“Đặt trong hầm, nhưng phải thỉnh thoảng thông gió một chút. Nàng còn nói phải chọn củ còn nguyên vẹn, củ bị trầy vỏ để vào đó dễ bị hư.” Những thứ này đều là lúc Lâm Hàn dặn dò lão Hà, Sở Tu Viễn trong lúc vô tình nghe được: “Bệ hạ, ngài kéo hết toàn bộ đi luôn à?”
Thương Diệu nhìn về phía bắc một cái: “Ngược lại trẫm cũng có ý nghĩ đó. Nhưng rồi trẫm lại sợ ngay cả chưa ra khỏi cửa nhà của ngươi mà đã bị nàng chém luôn rồi.”
Sở Tu Viễn buồn cười: “Lâm thị không phải là người như vậy.”
“Nàng một thân một mình, không ràng buộc, chuyện gì mà không làm được.” Thương Diệu tức giận liếc hắn một cái: “Hay là nàng chung tình với ngươi, không nỡ liên lụy đến ngươi?”
Sở Tu Viễn cảm thấy Lâm Hàn có chút thích hắn, bằng không buổi tối cũng sẽ không phối hợp như vậy, nhưng so với ranh giới cuối cùng của nàng - lương thực, hình như hắn còn kém xa.
“Bệ hạ nếu đã biết, vì sao còn muốn nói ra a.” Sở Tu Viễn cười khổ liên tục.
Thương Diệu: “Để ngươi nhìn rõ sự thật.” Hắn nói xong đi ra ngoài cửa, thấy Thường Hỉ ở ngoài cửa chờ: “Hồi cung lấy thiên kim cho Sở phu nhân, lại tìm mấy chiếc xe ngựa đợi tới đêm rồi lại đem khoai đỏ tới vườn Phù Dung.” Nói xong liền nhìn về phía Sở Tu Viễn, biết kế tiếp nên làm như thế nào rồi chứ.
Sở Tu Viễn hơi gật đầu, đến sảnh giữa liền nói cho Lâm Hàn biết, Thường Hỉ đã vào cung lấy tiền thưởng cho nàng, nhưng khoai lang phải kéo đi một nửa, giữ lại sang năm làm giống.
Lấy đi một nửa vẫn còn lại ba ngàn cân, trong không gian của Lâm Hàn vẫn còn một ít, cho dù không nhiều vẫn đủ cho cả nhà bọn hắn ăn đến đầu xuân sang năm. Lâm Hàn ừ một tiếng, liền lệnh nha hoàn đem mấy cái bàn dọn ra ngoài.
Hoàng đế lưu lại dùng cơm, chỉ có thể ngồi ăn riêng, Lâm Hàn rất không quen. Nhưng nàng vừa nghĩ sắp có thêm ngàn lượng hoàng kim, trong lòng chẳng những cực kỳ thoải mái, còn có tâm tình nói cho Hoàng đế biết, khoai đỏ ngoại trừ luộc và hấp còn có thể nướng ăn, hoặc cắt thành lát phơi khô, nấu cháo với gạo.
Thương Diệu không khỏi cảm thấy may mắn vì hắn có dự kiến trước – bảo Thường Hỉ trở về lấy hoàng kim, lưu lại cho nàng một nửa khoai đỏ. Nếu không đối mặt với hắn không phải là Lâm Hàn trên mặt chất đầy ý cười mà là Sở phu nhân mặt lạnh như băng.
Nữ tử như vậy, cũng chỉ có Sở Tu Viễn chịu nổi.
May mà Lâm Hàn không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, nếu không không ngại tặng hắn một đạo sấm sét, cho dù không dám bổ hắn, cũng có thể hù dọa hắn một chút.
Cũng may mà không biết, hôm sau sau khi ăn sáng, Lâm Hàn liền dẫn ba hài tử cùng với đại chất tử của nàng đi tới chợ phía tây mua đồ.
Tuy nhiên, tâm trạng tốt không kéo dài lâu.
Trở lại phủ tướng quân, Lâm Hàn cảm thấy mỹ mãn lại khát nước, cũng có hơi đói, nhưng cách giờ cơm còn sớm, liền lệnh cho nha hoàn Lục Hà của Đại Bảo Bảo đi hái mấy quả táo đỏ và hồng.
Lục Hà thật cẩn thận nhìn Lâm Hàn, muốn nói lại thôi.
Lâm Hàn nghi hoặc: “Xảy ra chuyện gì?”
“Quả táo đỏ ở mấy chỗ thấp hết rồi, nếu muốn hái thì chỉ có thể theo cây thôi, nô tỳ không biết leo cây, phu nhân.” Lục Hà yếu đuối nói.
Lâm Hàn nhíu mày: “Không có khả năng. Hôm qua lúc bệ hạ đi rồi ta thấy phía dưới còn có năm sáu quả, mà hôm qua lại không có người ăn, làm sao lại hết rồi?”
“Trong phủ có mấy vị khách nhân vừa tới, là bằng hữu tốt của tướng quân, còn đang ở phòng nghị sự, Đại tướng quân lệnh cho chúng ta hái táo đỏ đưa qua, nói thứ kia vừa ngọt vừa giòn, nhất định bằng hữu của ngài ấy sẽ thích. Vậy nên hết rồi.” Lục Hà nói.
Lâm Hàn: “Trách không được. Vậy thì hái táo vàng đi.”
“Màu vàng cũng không có.” Lan Thảo nhỏ giọng nói: “Đại tướng quân nói để bằng hữu ngài ấy mang về.”
Lâm Hàn nhíu mày: “Ban đầu là Đại tướng quân nói như vậy sao?”
“Cũng không phải. Lúc nô tỳ đi ra mơ hồ nghe được một bằng hữu của ngài ấy muốn mang về cho người nhà nếm thử, tướng quân nhà ta đại khái không tiện từ chối liền thuận thế đáp ứng.”
Lâm Hàn: “Bằng hữu nào mà lại như vậy chứ? Hắn là ai vậy? Ngay cả bệ hạ cũng biết phải chừa lại cho ta một chút, sao hắn lại không chút khách khí nào như vậy?” Nàng liếc mắt nhìn Đại Bảo Bảo đã đi dạo cả nửa ngày đã mơ màng sắp ngủ: “Lục Hà, đưa Đại Bảo Bảo vào sương phòng, ta đi gặp hắn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận