Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 224 - Tâm phục khẩu phục 3




Tâm phục khẩu phục 3
Giờ Ngọ vừa đến, Lâm Hàn liền lệnh cho cấm vệ đưa tiểu thái tử trở về, trở về cùng với cậu còn có sáu bắp ngô.
Thương Diệu nhìn thấy thứ tiểu thái tử mang về lông mày liền nhảy dựng, sau đó từ trong miệng tiểu thái tử biết được Lâm Hàn chỉ bẻ có sáu trái, trong lòng hoàng đế Thương Diệu mới thoải mái một chút.
Đầu tháng bảy, lá ngô khô, Thương Diệu lập tức bảo mấy cấm vệ năm ngoái đến phủ Đại tướng quân kéo khoai đỏ đi thu hoạch ngô.
Lâm Hàn thấy nô bộc trong phủ nàng đều không nhúng tay vào được, chỉ có thể cạn lời: “Ngô đã già vậy rồi, ta có muốn ăn cũng gặm không nổi, còn phải khẩn trương đến như vậy sao?”
“Nàng đã nói với bệ hạ, già rồi có thể mài thành bột giống như đậu nành. Mà nàng cũng đã từng nói với bệ hạ, bột ngô có thể làm bánh ngô, bệ hạ không lo lắng mới là lạ.” Sở Tu Viễn nhịn không được nhắc nhở nàng.
Lâm Hàn khoanh hai tay: “Chàng ở cùng nhà với ai hả?”
“Đương nhiên là cùng nhà với nàng rồi. Nhưng nàng đừng có luôn lừa gạt bệ hạ như thế, bệ hạ cũng sẽ không đề phòng nàng giống như phòng trộm vậy.” Lời này Sở Tu Viễn không muốn nói, nhưng mà, mỗi lần Lâm Hàn đối đầu với hoàng đế tỷ phu của hắn, hắn liền nhịn không được lo lắng hai người đánh nhau. Hắn hai người đều không giúp thì sẽ đắc tội với cả hai người, hai người đều giúp, người bị thương nhất định sẽ là hắn, Sở Tu Viễn nghĩ đến điểm ấy liền đau đầu.
Lâm Hàn xuy một tiếng: “Đó là do hắn bụng dạ hẹp hòi thôi.”
“Nói ai đấy?”
Thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, Lâm Hàn run rẩy, quay đầu nhìn lại, Thương Diệu đang sải bước đi tới: “Nói… nói đại tướng quân. “
Đại tướng quân muốn thở dài, hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ bị thương, cũng không cần nhanh như vậy a.
“Đại tướng quân, nghe thấy phu nhân ngươi nói chưa?” Thương Diệu cười nhìn Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể nói gần nói xa: “Phu nhân, nàng bảo Hà An đi chợ phía đông mua một cửa hàng, Hà An cũng sắp về rồi, nàng mau đi qua xem một chút, để tránh mua ở trong xó xỉnh mà hắn còn thấy rất tốt nữa.”
Lâm Hàn thuận dốc xuống lừa, nói: “Thiếp thân cáo lui.” Không đợi Thương Diệu mở miệng liền xoay người rời đi.
Thương Diệu không khỏi chậc chậc một tiếng: “Tu Viễn, phu nhân ngươi càng ngày càng không có quy củ.”
“Bệ hạ, nàng võ công cao cường, thần cũng không nhất định là đối thủ của nàng, ngài cũng đừng chọc nàng.” Sở Tu Viễn nhỏ giọng nói: “Bằng không nàng tức giận, thần lại phải ngủ thư phòng.”
Thương Diệu khiếp sợ: “Ngươi đã từng ngủ ở thư phòng rồi à? Khi nào thế?”
“Năm ngoái từ phủ Vãn công chúa trở về.” Kỳ thật không có, nhưng Sở Tu Viễn biết hắn nói như vậy thì hoàng đế tỷ phu của hắn sẽ vui vẻ: “Lúc nàng trồng ngô cũng đã từng nói qua với thần, để lại cho ngài một nửa, tranh thủ lúc còn non thì ăn ba thành, còn lại hai thành mài thành bột làm bánh ngô nướng.”
Thương Diệu: “Sang năm trẫm sẽ trả lại cho nàng ngàn cân.”
“Vậy thì thần liền đi báo cho nàng biết.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu nắm chặt cánh tay hắn: “Không vội. “
“Không vội không được.” Sở Tu Viễn nhỏ giọng nói.
Thương Diệu nghi hoặc khó hiểu.
“Lúc thần tán gẫu với phu nhân, có hỏi nàng tách hạt ngô này ra như thế nào, có phải dùng trục lăn lúa để nghiền ra không. Nàng nói không phải, phải dùng tay bóc.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu quay đầu nhìn ngô chất thành đống núi nhỏ: “Phiền toái như vậy à?”
“Nàng có thể làm ra một cái móc sắt, đầu tiên là xuyên qua bắp ngô, sau đó dùng tay bóc sẽ nhanh hơn.” Sở Tu Viễn nói: “Phu nhân vốn muốn cho người trong phủ đi làm, nhưng ngài chỉ lưu lại cho nàng hai thành, nàng trong lúc tức giận liền giấu bản vẽ đã vẽ kia đi.”
Sở Tu Viễn cũng đã từng tìm thử, đáng tiếc vẫn không tìm được.
Thương Diệu phục rồi, tâm phục khẩu phục: “Cái tật này của phu nhân ngươi học được từ ai vậy, làm gì cũng đều lưu lại một chiêu.”
“Hoàn cảnh sinh hoạt bức bách a.” Sở Tu Viễn không tiện nói với tỷ phu hoàng đế của hắn, Lâm Hàn suýt nữa bị ác nô làm ô uế: “Mấy ngày trước nàng còn lo lắng Lâm Yên cùng Lâm Vũ tới tìm nàng.”
Da mặt mấy nữ nhân Lâm gia, Thương Diệu thật sự phục, so với thái hậu lão nương hắn còn dày hơn: “Sẽ không.”
“Bệ hạ làm sao mà biết?” Sở Tu Viễn tò mò.
Thương Diệu: “Ông ta biết người muốn đẩy ông ta vào chỗ chết là Ngô Thừa Nghiệp, trẫm bảo vệ ông ta một mạng. Ngô Thừa Nghiệp không chết, Lâm gia cũng không dám đến.”
“Ông ta còn liên lạc với Hàn vương không?” Sở Tu Viễn hỏi.
Thương Diệu lắc đầu: “Ông ta bây giờ còn đang sợ trẫm dùng biện pháp chỉnh Lâm Trường Quân của ông ta để thu thập ông ta, hận không thể kẹp đuôi làm người, nào còn dám liên hệ với bọn họ.” Nói xong, hắn cười lạnh một tiếng: “Sớm biết hôm nay, lúc trước cần gì phải thế.”
“Bệ hạ yên tâm, phu nhân có lừa ngài thế nào cũng sẽ không học ông ta.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu nhìn về phía nam: “Nàng đương nhiên sẽ không. Trong mắt nàng ngoại trừ ăn và tiền ra thì không có gì khác nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận