Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 173 - Chó ngáp phải ruồi 2




Chó ngáp phải ruồi 2
Sở Tu Viễn nhìn nhi tử, lại nhìn Lâm Hàn, không dám tin: “Thằng nhóc nhỏ một choắt kia mà lại biết dỗ dành nàng nữa à?”
Lâm Hàn cười nói: “Hiển nhiên nó cho rằng như vậy.”
Sở Tu Viễn quay về phía nhi tử của hắn, Hồng Lăng đã ôm thằng nhóc rời đi, chỉ có thể nhìn thấy sau gáy: “Nó đây là học theo ai?”
“Có thể là chàng, cũng có thể là Sở Mộc.”
Sở Tu Viễn: “Dù sao cũng không phải là nàng.”
“Đương nhiên!” Lâm Hàn bật thốt lên.
Sở Tu Viễn suýt nữa bị câu trả lời gọn gàng lưu loát của nàng làm cho nghẹn họng: “Vậy nàng ở chỗ này đợi đi.” Hắn nói xong liền đi ra ngoài.
Lâm Hàn nắm lấy cánh tay hắn.
“Nàng bỏ ý định đó đi.” Sở Tu Viễn dừng lại nói.
Lâm Hàn: “Chúng ta đánh cuộc, hai ngày sau nếu trời âm u hoặc nhiều mây thì ta theo chàng đi điện Tiêu Phòng, còn nếu như mặt trời chiếu rọi thì ta sẽ bỏ ý định này.”
Sở Tu Viễn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lâm Hàn một phen: “Nàng hiểu phong thủy à?”
“Chỉ nhớ vài câu về phong thủy thuận miệng mà thôi.” Lâm Hàn không cho phép hắn mở miệng: “Không dám à? Vậy thì đừng đặt cược nữa, cứ nghe ta.”
Sở Tu Viễn muốn cười, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện phu nhân hắn lợi hại nhất cũng không phải là hiểu phong thủy biết trồng trọt có thể dẫn sấm sét, mà là có một cái miệng khéo léo, luôn có thể bức hắn đến tiến thoái lưỡng nan.
“Phu nhân, bệ hạ cũng không ngốc, hơn nữa cũng rất tin quỷ thần.”
Lâm Hàn: “Nếu vậy thì bệ hạ sẽ càng không nghĩ đến chỗ ta, chỉ cho rằng ngay cả ông trời cũng đang giúp hắn. Phải không?”
Phải!
Đại tướng quân lại một lần nữa không nói nên lời.
“Kỳ thật bệ hạ có tin hay không không quan trọng, Thái hậu tin là được.” Lâm Hàn nói xong, vội hỏi: “Vậy Thái hậu có tin không?”
Thái hậu trước kia không tin, từ khi lớn tuổi rất nhiều chuyện đều chỉ có lòng mà không có sức, liền đem hy vọng ký thác trên người quỷ thần hư vô mờ ảo.
Sở Tu Viễn không nghĩ tới Lâm Hàn sẽ phát hiện ra điểm này, nghe vậy chỉ có thể thở dài thật sâu.
Lâm Hàn thấy thế, mặt mày hớn hở, cười phất phất tay với Sở Tu Viễn, ra bên ngoài liền gọi: “Đại Bảo Bảo, lại đây, nương cùng con chơi đá cầu.”
“Đá cái gì mà đá, chân nó còn chưa dài bằng quả cầu đâu.” Sở Tu Viễn đi theo.
Lâm Hàn quay đầu lại liếc hắn một cái, liền đi vào phòng mấy hài tử lấy cầu ra.
Nha hoàn gã sai vặt trong viện đều nhịn không được bật cười.
Đại tướng quân thật sự xấu hổ, sờ sờ mũi rồi đi về phía tiền viện, đi ngang qua cây hồng, đưa tay hái hai quả hồng đã ngả vàng, dùng khăn lau mồ hôi lau qua loa liền gặm.
Lâm Hàn đi ra nhìn thấy một màn này liền định trêu chọc hắn vài câu, chợt nghĩ nếu không có hắn dẫn đường thì nàng ngay cả hoàng cung cũng không vào được chứ đừng nói gì đến điện Tiêu Phòng, liền giả vờ không phát hiện, vẫy tay với Đại Bảo Bảo, hai mẫu tử đứng dưới mái hiên đá cầu.
Lâm Hàn nhẹ nhàng gảy một cái, Đại Bảo Bảo phải dùng hết sức bú sữa mẹ mới có thể đá quả cầu trở về.
Đại Bảo Bảo lại vui vẻ không kém.
Nếu truy ra nguyên nhân thì là do Sở Dương và Sở Ngọc không thích chơi với người yếu ớt, mà cậu nhóc lại không muốn chơi với mấy nha hoàn. Lâm Hàn lại ít có thời gian ở bên cậu nhóc nên nó mất hứng mới là lạ.
Nhưng mà trời lạnh, Lâm Hàn lo lắng cậu nhóc bị cảm lạnh, nhìn thấy trên trán cậu nhóc có mồ hôi cũng không dám để nó chơi thêm nữa.
Tiểu hài tử không vui, Lâm Hàn liền hù dọa nó, nói rằng Sở Dương và Sở Ngọc sắp tan học rồi, sẽ tới ăn hồng của nó. Hài tử nghĩ đến quả hồng mình “vất vả” lắm mới hái được còn chưa ăn, lập tức bỏ đá cầu đi tìm hồng.
Hồng Lăng nhìn thấy Đại Bảo Bảo cất bước đi về sảnh chính giữa, không khỏi nhỏ giọng nói: “May mà tiểu công tử còn nhỏ không nhớ chuyện, bằng không lớn lên nhất định sẽ ghét bỏ ngài.”
Lâm Hàn: “Ghét ta cái gì?”
“Nếu không phải là lừa gạt thì sẽ là hù doạ cậu ấy.” Hồng Lăng nói.
Lâm Hàn cười cười: “Cho nên nó sẽ không biết.” Nói xong nàng bước vào sảnh chính giữa, nhìn thấy tiểu hài tử một tay ôm đĩa, một tay cầm hồng đã cắt thành miếng nhét vào miệng: “Rửa tay chưa?”
Lục Hà vội vàng nói: “Lau bằng vải ẩm.”
“Cho ta nếm thử với.” Lâm Hàn há miệng.
Tiểu hài tử cúi đầu nhìn, rất nhiều, liền chia cho nương nó một miếng.
“Chỉ cho một miếng thôi à? Con có muốn ăn những món ăn ngon mà ta làm không?” Lâm Hàn giả vờ mất hứng.
Tiểu hài tử do dự một lát liền đẩy cả đĩa qua, vẻ mặt trông mong nhìn nương mình.
Lâm Hàn vui vẻ, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của tiểu hài tử: “Ngoan lắm. Buổi trưa ta sẽ nấu đồ ăn ngon cho con.”
Buổi trưa phủ Đại tướng quân ăn cá hấp, sườn dê nướng, gà hầm nấm cùng thịt dê kho tàu trộn mì cùng với một ít rau củ xào. Còn trong điện Tuyên Thất, Hoàng đế Thương Diệu ngay cả một ngụm nước cũng không uống - tức giận rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận