Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 598 - Gia gia gạt con 2




Gia gia gạt con 2
Sở Tu Viễn thấy thế, nói với tiểu hài tử: “Ta còn nghèo hơn con, đến năm mươi văn còn không có.”
Tiểu hài tử không tin, sao có thể a. Gia gia nó chính là đại quan to rất to đó.
Sở Tu Viễn nói với nó: “Bạc trong nhà ta đều nằm ở chỗ nãi nãi con.”
Tiểu hài tử theo bản năng nhìn về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn lấy hầu bao, đào ra mấy thỏi vàng, bạc vụn và một ít đồng xu, sau đó lại chọn hai chiếc vòng tay bằng vàng mới nhất, sai chưởng quầy tìm cho nàng một sợi dây màu đỏ, xỏ hạt đậu phộng kia vào rồi đeo lên tay tiểu chất nữ..
Sở Oa Oa sờ sờ cổ tay, không dám tin tưởng hỏi: “Cho con sao?!”
Lâm Hàn cười hỏi: “Không thích à?”
Tôn Phinh Đình có nhiều trang sức, tiểu hài tử thường xuyên lấy trang sức của mẫu thân nó chơi bán đồ hàng nên cũng chẳng để bụng vàng bạc. Nhưng lúc nó tới đây đã nói là sẽ mua đồ cho nãi nãi, kết quả không mua được cho nãi nãi, còn nhận được lễ vật của nãi nãi, tiểu hài tử sao lại không kinh ngạc.
Sở Tu Viễn nói: “Bây giờ con còn nhỏ, chờ con lớn lên, học được cách lựa chọn đồ vật rồi lại mua cho nãi nãi cũng không muộn.”
Tiểu hài tử cảm thấy gia gia nói có lý, nó nhỏ như vậy, cũng không biết giá cả hàng hóa, không cần thể hiện làm gì.
Tiểu hài tử gật đầu: “Nãi nãi, con lớn lên sẽ mua cho ngài.”
Lâm Hàn đưa trang sức cho nha hoàn phía sau cất giữ, lại hỏi: “Chúng ta đi mua cầu mây nhé?”
Tiểu hài tử không nhịn được nói: “Còn có cầu lông nữa.”
Nhưng tiểu hài tử lại mua một đống đồ ăn và đồ chơi khác, chỉ có cầu là không mua, chỉ nói nó không còn bạc, để hôm khác mua sau.
Lâm Hàn biết tiểu hài tử đang tìm lý do để lần sau ra ngoài, cũng không vạch trần nó.
Sở Oa Oa cho rằng nãi nãi không biết, vui sướng ôm món đồ chơi về đến nhà, không nhịn được khoe khoang với nương nó.
Tôn Phinh Đình nghe người gác cổng nói Sở Oa Oa cùng gia gia nãi nãi nó đi ra ngoài, đã đoán được thế nào cũng mua một đống đồ chơi, khóe mắt mang theo ý cười, hỏi: “Chơi vui không nào?”
Tiểu cô nương không ngừng cười khúc khích, không đợi nương nó mở miệng đã chủ động nói: “Nương, con cũng mua cho đệ đệ thật nhiều đồ chơi.”
Tôn Phinh Đình: “Đệ đệ nhỏ như vậy sao mà biết chơi?”
Sở Oa Oa không cần nghĩ ngợi, nói: “Lớn lên sẽ biết a.”
Tôn Phinh Đình lại muốn quở trách nó hai câu, thấy Sở Mộc tiến vào, nhớ tới gần đây hắn cứ đi sớm về trễ, hỏi: “Sao gần đây hầu gia còn bận hơn thúc phụ vậy?”
Sở Mộc: “Việc của ngài ấy gần đây đều giao cho ta, không bận mới là lạ.” Phát hiện khuê nữ nhà hắn ôm một đống đồ chơi, trên cổ tay còn có một hạt đậu phộng bạc, hình như là đồ mới: “Lại để nãi nãi mua đồ cho con sao?”
Sở Oa Oa lắc đầu: “Dùng bạc của con mua đó.”
Sở Mộc bắt lấy cổ tay nó. Tôn Phinh Đình thấy thế muốn hỏi làm sao vậy, nhìn thấy đồ vật trên cổ tay tiểu hài tử, nhíu mày: “Thứ này cũng là con mua sao?” Quay sang Sở Mộc: “Sao chàng lại cho nó nhiều bạc như vậy?”
Sở Oa Oa nói: “Nương thật khờ. Vì cha nhìn thấy đậu phộng mới hỏi có phải là nãi nãi mua không.”
Tôn Phinh Đình: “Con cũng không ngốc nha, bắt được cơ hội là lại đòi nãi nãi mua đồ cho con. Lỡ đâu mua nhiều quá, cẩn thận nãi nãi không mang con ra ngoài chơi nữa.”
Sở Oa Oa hừ một tiếng, đưa đồ chơi cho nha hoàn, đẩy tay cha nó ra, sờ đậu phộng nói: “Cái này không cần mua, là người bán đồ cho nãi nãi đưa đó.” Lại không khỏi nhớ tới chuyện đã gặp phải ở cửa hàng vàng bạc đá quý, tò mò hỏi: “Cha có quen Tái Bắc hầu không?”
Sở Mộc hoài nghi chính mình không nghe rõ: “Ai?”
Sở Oa Oa: “Tái Bắc hầu, Tái Bắc hầu còn lợi hại hơn cả gia gia.”
Lần này không riêng Sở Mộc, Tôn Phinh Đình cũng nghe rõ ràng, nhíu mày: “Ai nói với con Tái Bắc hầu còn lợi hại hơn gia gia?”
Sở Oa Oa không cần nghĩ ngợi: “Gia gia nói a.”
Tôn Phinh Đình cùng Sở Mộc nhìn nhau, đều nhìn ra sự hoang mang trong mắt đối phương, lại là chuyện gì đây.
Sở Mộc trầm ngâm một lát, mở miệng hỏi: “Gia gia con nói lúc nào?”
Sở Oa Oa: “Hôm nay a.”
Tôn Phinh Đình hỏi: “Không phải con luôn ở chợ đông sao? Sao lại nói tới —— nói tới Tái Bắc hầu.”
Sở Oa Oa rất muốn biết Tái Bắc hầu này lợi hại hơn cha nó mấy phần nên rất thành thật thuật lại chuyện đã xảy ra ở cửa hàng vàng bạc, cuối cùng lại hỏi: “Cha biết Tái Bắc hầu không?”
Tái Bắc hầu lập tức biết được vì sao thúc phụ nhà hắn lại nói như vậy, chính là vì không tiện lộ thân phận trước mặt người ngoài. Nhưng mà, Sở Mộc lại không thể đâm lao phải theo lao, nếu không sau này nó xem giả thành thật, dẫn tới thế nhân chê cười, Sở Oa Oa có thể hận hắn mất.
Sở Mộc không đáp hỏi lại: “Oa Oa, còn nhớ rõ cha con là cái gì ‘hầu’ không?”
Tiểu hài tử theo bản năng nói: “Cha là hầu gia a.”
Tôn Phinh Đình nhắc nhở nó: “Cha con hỏi hắn là cái gì ‘hầu’ nha. Như gia gia con chính là Tu Viễn hầu.”
Tiểu hài tử buột miệng: “Tái Bắc hầu! A, cha cũng là Tái Bắc hầu?” Kinh ngạc trợn mắt: “Trùng hợp quá.”
Tôn Phinh Đình không nỡ nhìn thẳng, đứa ngốc này là do nàng ấy sinh sao.
Hài tử còn nhỏ, không tiếp xúc nhiều với người ngoài, có nhiều chuyện không hiểu cũng là bình thường, Sở Mộc cười cười giải thích với nó: “Triều ta chỉ có một Tái Bắc hầu, chính là cha con.”
Tiểu hài tử há mồm, một bộ biểu cảm “cha đang nói cái gì, sao con lại nghe không hiểu”. Sở Mộc thấy thế lại vô cùng buồn cười.
Sở Oa Oa đột nhiên nhanh trí, sợ hãi rống một tiếng: “Gia gia gạt con!?”
Sở Mộc càng buồn cười, cố ý hỏi: “Gia gia gạt con cái gì?”
Sở Oa Oa: “Ngài chính là Tái Bắc hầu nhưng gia gia lại nói ngài lợi hại hơn gia gia, còn không phải gạt con sao?”
Sở Mộc: “Ý con là ta không lợi hại bằng gia gia con sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận