Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 365 - Quyết không nuốt lời 5




Quyết không nuốt lời 5
Sở Dương đứng đằng sau Lâm Hàn không nhịn được bảo: “Không phải vàng miếng thì cũng nên là bạc miếng chứ?”
“Không hổ là do nương con nuôi lớn.” Sở Tu Viễn chậc lưỡi một tiếng: “Khẩu khí lớn y đặc nương của con.”
Sở Dương lắc đầu: “Không phải là khẩu khí con lớn, cha à, là chuyện buôn bán của tiệm sách thật sự rất tốt. Nói ra cha không dám tin đâu, cái cuốn sách dạy nấu ăn mà Nhị Bảo viết in ra còn chẳng đủ bán kìa. Muốn mua nhanh được thì đều phải đặt trước.”
Sở Ngọc gật đầu: “Lúc trước nương có đặt một cuốn, sau đó để người trong phủ tới lấy. Lúc hắn đi lấy sách dạy nấu ăn có gặp phải mấy người đang đặt hàng trước ở chỗ đó. Người của chúng ta nói, sách dạy nấu ăn không rẻ, bọn họ trông có vẻ cũng không giống như mở cửa tiệm, cần sách dạy nấu ăn làm cái gì.”
“Những người đó nói, không mở quán xá nhưng không thể không ăn cơm. Còn có người nói mua để tặng gửi cho họ hàng thân thích.”
Liếc nhìn cái rương một cái: “Doanh thu của việc bán mỗi sách nấu ăn cũng phải nhiều như thế này.”
Sở Tu Viễn nghe thế thì ngây người, sau khi hồi thần lại thì vào Sở Ngọc, hỏi Lâm Hàn rằng: “Sách dạy nấu ăn mà nó nói là cái cuốn sách nàng bảo nó viết ư?”
Lâm Hàn: “Người khác cũng đâu có đâu.”
Sở Tu Viễn vẫn cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi: “Nàng mua bao nhiêu tiền một quyển?”
Lâm Hàn: “Cùng một giá với “Luận ngữ”.”
Sở Tu Viễn hít vào một hơi: “Gía nàng định ư?”
Lâm Hàn gật đầu.
“Điên rồi, điên rồi!” Sở Tu Viễn lắc đầu: “Bọn họ nhất định là điên rồi.”
Lâm Hàn trừng hắn một cái: “Ta thấy chàng mới là người điên rồi, còn điên không hề nhẹ.”
“Cha điên rồi ạ?” Đại Bảo Bảo ngóc đầu lên đánh giá cha nó, biểu cảm trên mặt như đang xem kịch hay.
Sở Tu Viễn giơ tay lên vỗ một cái lên sau đầu nó.
Thằng bé cuống quýt ôm đầu, dẩu môi đòi khóc.
“Nói chuyện với cha con như thế à?” Lâm Hàn vội hỏi trước khi nó òa khóc ra.
Thằng bé kìm nước mắt lại.
Lâm Hàn kéo một cái đệm tròn ngồi xuống, thấy nha hoàn của mấy đứa trẻ con cũng đi theo đến, nàng bèn bảo: “Đi lấy cho ta ít chỉ, ta xâu những đồng tiền này lại.” Rồi quay sang nói với Đại Bảo Bảo: “Các con cũng đến xâu cùng đi. Xâu xong ta cho các con hai quan.” Lo lắng Đại Bảo Bảo nghe không hiểu bèn nói: “Hai nghìn đồng tiền.”
Thằng bé phi một bước đến bên cạnh Lâm Hàn, kéo bừa một cái đệm ngồi rồi ngồi xuống: “Lục Hà, mau đi lấy chỉ.” Rồi sau đó tóm lấy một tiền đồng: “Nương, con tích lại trước. Chúng ta buộc chỉ lên trên tăm tre, một chốc là có thể xâu được rất nhiều.”
Lâm Hàn lấy làm vui: “Thật thông minh.”
“Ấy? Đây là cái gì thế?” Thằng bé mở to mắt.
Lâm Hàn nhìn theo ánh mắt của nó, cả người ngây ngẩn.
Sở Tu Viễn đang lùi ra đằng sau để nhường chỗ cho Sở Dương và Sở Ngọc, trông thấy vậy thì vội vàng đi đến, trông thấy miếng bạc trong tay Đại Bảo Bảo cũng sửng sốt một phen. Sau đó vội vàng hỏi: “Con nhặt ở đâu?”
Thằng bé chỉ vào cái rương: “Ở đây ạ.”
Sở Tu Viễn nói: “Nhặt cái nữa lên ta xem xem.”
Thằng bé dùng cái tay trống không kia móc vào trong, móc ra một miếng vàng.
Phản ứng đầu tiên của Sở Tu Viễn là nhìn Lâm Hàn. Đúng lúc Lâm Hàn cũng đang nhìn hắn, cười khẩy bảo: “Tỷ phu của chàng thật biết chơi đùa.”
“Có ý gì ạ?” Sở Ngọc hỏi.
Sở Dương khẽ giọng nói: “Người trong phủ của chúng ta thường xuyên tới chợ Đông, chuyện buôn bán của tiệm sách có tốt hay không, chẳng giấu nổi chúng ta được. Bệ hạ ắt hẳn biết nương đã tính qua lợi nhuận trong cửa hàng, nên dù không có một rương vàng thì cũng phải có một rương bạc. Bệ hạ vì để nương thất vọng nên cố ý rắc đầy tiền đồng lên trên. Thế nên vừa nãy chúng ta đều tưởng rằng là một rương tiền đồng.”
Sở Ngọc hiểu rồi, cũng không kìm được nói rằng: “Bệ hạ thật biết chơi đùa.”
“Nương, có còn xâu nữa không ạ?” Đại Bảo Bảo hỏi.
Sở Ngọc: “Chỉ chút tiền đồng như thế này, còn xâu cái gì chứ.”
“Chuyện nương đã đồng ý tuyệt đối không nuốt lời.” Lâm Hàn cười nói: “Cho dù không có sáu nghìn đồng tiền đồng, nương cũng sẽ đưa cho các con. Phần còn lại ta và Nhị Bảo chia đều.”
Sở Dương và Đại Bảo Bảo quay sang nhìn Sở Ngọc cùng lúc, tại sao chứ.
Lâm Hàn: “Sách là do Nhị Bảo viết mà. Đại Bảo Bảo, con giúp nhị ca của con vẽ món ăn mà đầu bếp làm ra, sau này con cũng có thể chia đều với nhị ca của con.”
Thằng bé nhìn cái rương toàn tiền là tiền, to giọng đáp: “Ngày mai con vẽ!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận