Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 502 - Mong chóng trưởng thành 4




Mong chóng trưởng thành 4
Sở Tu Viễn nói cho Lâm Hàn biết chuyện này, rồi lại nói tiếp: “Mấy hôm nữa lại tới thôi. Trữ lại cho nó ít anh đào.”
Lâm Hàn ừ một tiếng, sau đó quay người đi hái anh đào cho ba hài tử, thật ra là hái bên ngoài một ít, lại lấy một ít từ không gian ra.
Giữa trưa, Đại Bảo Bảo ăn anh đào đã đời, không nhịn được hỏi: “Mẫu thân, con cảm thấy anh đào hôm nay ngon hơn hôm qua nha, nương hái ở đâu vậy?”
Lâm Hàn: “Leo lên cây hái.” Không đợi tiểu hài tử mở miệng: “Không cho các con trèo lên.”
Đại Bảo Bảo ủ rũ.
Ngay sau đã lấy lại tinh thần, hỏi đại ca nó: “Khi nào đệ mới lớn lên?”
Sở Dương vươn tay tính toán, rồi xòe hai bàn tay.
Tiểu hài tử vừa thấy phải mất tận mười năm nữa, tựa vào bàn: “Mười năm, hơn ba ngàn ngày, ông trời a, ông đúng là muốn mạng con mà.”
Sở Tu Viễn vừa vào cửa lại nghe được một câu như vậy, nhìn về phía Lâm Hàn, nó lại phát điên gì vậy.
Lâm Hàn thuận miệng nói: “Trẻ nhỏ không hiểu biết, cho rằng trưởng thành rất tốt, đang muốn cầu khẩn ông trời khiến nó lớn lên trong một đêm.” Liếc mắt nhìn tiểu hài tử: “Cũng không nghĩ tới khi nó trưởng thành thì chúng ta cũng già rồi.”
Đại Bảo Bảo đột nhiên ngồi dậy, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Sở Tu Viễn vui vẻ: “Con cho rằng nương con năm mươi năm nữa vẫn còn giống như bây giờ sao?”
Tiểu hài tử thật không nghĩ tới chuyện nương nó sẽ già đi, do dự một lát, chắp tay trước ngực: “Ông trời, lúc nãy con nói giỡn thôi, con không cần lớn nhanh, con muốn từ từ trưởng thành, muốn nương con thật lâu mới già đi, không thể để nương con biến thành bà lão trong nháy mắt, cầu xin ngài nha.” Mở mắt ra, nghĩ nghĩ: “Nương, ông trời có thích ăn anh đào không?”
Lâm Hàn bị câu hỏi non nớt của nó chọc cười: “Ông trời không thèm anh đào của con.”
Đại Bảo Bảo nghi hoặc: “Vì sao?”
Lâm Hàn lại nghĩ tới những câu chuyện cổ tích thần thoại từng xem khi xưa: “Ông trời có một vườn bách quá, trong đó có Hoàng Trung Lý, vạn năm nở hoa một lần, vạn năm nữa mới kết một quả, lại thêm vạn năm mới chín được. Còn có nhân sâm, ba ngàn năm mới nở hoa, ba ngàn năm nữa mới kết quả, thêm ba ngàn năm mới chín. Còn có đào tiên, nghe nói cũng phải trải qua ba ngàn năm mới chín. Con nói ngài ấy có thể coi trọng thứ trái cây phàm tục này sao?”
Tiểu hài tử thành thật lắc đầu: “Nương, Hoàng Trung Lý, nhân sâm và đào tiên có ngon không?”
Lâm Hàn: “Con hỏi ta?”
Tiểu hài tử gật đầu.
Lâm Hàn cười hỏi: “Vậy ta phải hỏi ai đây?”
Tiểu hài tử á khẩu không trả lời được.
Sau một lúc lâu, tiểu hài tử lại không nhịn được nói: “Chả trách thế nhân đều nói làm thần tiên rất tốt. Nếu có cơ hội, con cũng muốn làm thần tiên.”
Sở Tu Viễn nhíu mày, có chút mất kiên nhẫn.
Lâm Hàn không đợi hắn mở miệng dạy dỗ “tên nhóc thối”: “Thế nhân đều nói thần tiên tốt, nhưng nếu cho con cơ hội thì con cũng không thể thành thần tiên thật.”
Sở Ngọc hỏi: “Vì sao?”
Lâm Hàn: “Con có thể vứt bỏ hết công danh lợi lộc, vàng bạc châu báu, món ngon vật lạ và nhân gian phồn hoa này sao?”
Sở Ngọc nghĩ nghĩ, nó không bỏ được thứ nào cả.
Sở Dương tò mò hỏi: “Nương có từng gặp người buông bỏ hết những thứ này không?”
Lâm Hàn: “Không có. Bởi vì những người như vậy thường đã vào núi ẩn cư rồi. Đáng tiếc núi sâu tràn ngập sài lang hổ báo, biết đâu bọn họ chưa kịp phi thăng thì đã bị sài lang ăn mất rồi.”
Đại Bảo Bảo nhịn không được hỏi: “Cho nên không ai có thể thành thần tiên?”
Lâm Hàn muốn nói trên đời này không có thần tiên, nhưng nghĩ tới vạn vật trên thế gian này đều có chỗ kỳ bí huyền diệu, ví dụ như không gian của nàng, nên lập tức nuốt lại lời khẳng định tuyệt đối: “Muốn thành thần tiên phải hiểu được điều ảo diệu của thiên địa vạn vật. Một mình con vùi đầu nơi rừng sâu suy ngẫm, cứ như vậy, con còn chưa kịp ngẫm ra thì đã bị mụ mẫm, sao có thể thành thần được chứ.”
Đại Bảo Bảo vẫn là không rõ: “Tại sao lại bị mụ mẫm?”
Lâm Hàn: “Nếu một tháng mà mọi người không thèm nói chuyện với con, con sẽ thế nào?”
Đại Bảo Bảo nghĩ ngợi, run lập cập.
Sở Tu Viễn vui vẻ: “Nói ra.”
Đại Bảo Bảo nhấp môi: “Con muốn giết người!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận