Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 121 - Cho người mượn cớ 2




Cho người mượn cớ 2
Vẻ mặt Sở Mộc khẽ đổi, thúc phụ hắn có ý gì chứ, hắn đã hái cho rồi còn bắt hắn rửa nữa à.
“Có muốn ăn nữa không?” Tiểu Hầu gia xoay người đi về phía phòng bếp ở phía đông.
Sở Tu Viễn nhíu mày: “Hắn làm gì vậy?”
“Chắc là xem thử cá nướng đã chín chưa? Chính là cá nướng có bỏ thêm ớt đỏ và dưa leo mà nương nói ấy.”
Giọng của Sở Dương từ trong phòng truyền ra, Sở Tu Viễn quay sang Lâm Hàn: “Không phải hắn ăn hôm qua rồi à?”
Lâm Hàn đứng dậy nói: “Hắn mà ngài còn không hiểu sao? Nếu đã thích ăn gì rồi thì cứ ăn mãi cái đó, đến tận khi nào buồn nôn mới thôi.” Nàng chú ý thấy làn váy quét trên mặt đất bị dính một chút bụi đất, lông mày khẽ nhíu lại một chút đến mức không thể nhận ra, mấy cái đồ gia cụ thấp lè tè này thật sự quá phiền phức, sớm muộn gì nàng cũng sẽ đổi thành đồ cao.
Sở Tu Viễn không khỏi nhìn về phía đông: “Bảo hắn về nhà sát vách tự ăn một mình đi.”
“Ngài vẫn là thúc ta đấy à?”
Sở Tu Viễn quay đầu lại thấy hắn lại chạy tới: “Ngươi nói có phải không?”
Trực giác nói cho tiểu Hầu gia biết nên nói phải, nhưng nói ra sẽ thành tự vả mặt mình.
Tiểu Hầu gia suy tư một lát, quay sang thẩm thẩm hắn: “Cá sắp chín rồi.”
“Lục Hà, dẫn bọn Bảo Bảo đi rửa tay.” Lâm Hàn nói.
Ba tiểu hài tử từ trong phòng đi ra, Sở Mộc thấy thế đi theo, ngoài cửa trong nháy mắt chỉ còn lại Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn hai người.
Hồng Ngẫu đi bưng nước, Lâm Hàn xắn ống tay áo, Sở Tu Viễn đè cánh tay nàng lại.
Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Sở Tu Viễn xoay người về phía đông, sau đó rẽ trái tiến vào phòng ngủ.
“Có chuyện gì thế?” Lâm Hàn cuống quýt đuổi theo nhỏ giọng hỏi.
Sở Tu Viễn: “Cho ngươi.”
“Cái gì thế?” Lâm Hàn theo bản năng đưa tay, đến khi tập trung nhìn lại thấy chiếc vòng ngọc màu trắng sữa, chất ngọc tốt không giống như đồ giả, không khỏi nhìn Sở Tu Viễn rồi lại nhìn vòng tay: “Cho…cho ta à?”
Sở Tu Viễn ừ một tiếng, liền đi ra ngoài.
Lâm Hàn bắt lấy hắn: “Ngươi…” có phải đã làm chuyện gì không.
Chiến hữu kiếp trước từng nói, nam nhân ở bên ngoài không an phận, trong lòng cảm thấy áy náy sẽ mua quà cho vợ. Nhưng mà, vừa nhìn vành tai Sở Tu Viễn đỏ bừng lên, nàng quả thực muốn xuyên trở về cho chiến hữu của nàng một đạo sấm sét. Với cái bộ đức hạnh này của Sở Tu Viễn mà có thể ở bên ngoài tìm người thì phong lưu đa tình như Thương Diệu cũng có thể vì Hoàng hậu mà thủ thân như ngọc.
“Tại sao tướng quân… nghĩ như thế nào mà lại đưa ta cái này?” Lâm Hàn sợ hắn ngượng ngùng, liền cúi đầu quan sát vòng tay.
Sở Tu Viễn ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay ở Tiêu Phòng điện nhìn thấy Hoàng hậu đeo cái này, ta mới phát hiện ngươi ngay cả một cái trang sức cũng không có, liền rẽ đến chợ phía đông mua cho ngươi một cái.” Hắn dừng một chút: “Ngươi… nếu mà ngươi không thích thì cất đi. Cứ nói cho ta biết ngươi thích gì, ta sẽ mua thêm cho ngươi.”
“Thẩm thẩm thích mấy đồ vàng bạc ấy.”
Giọng nói mang theo ý cười từ bên ngoài truyền vào, Sở Tu Viễn nhíu mày như có thể kẹp chết cả con muỗi: “Cút!”
Bên ngoài không có tiếng hồi đáp.
Sở Tu Viễn không yên tâm, đến cửa nhìn thử một chút, chỉ có nha hoàn bà tử bưng thức ăn, không thấy Sở Mộc cùng ba hài tử đâu hết liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi…”
“Ngươi…”
Hai người đồng thời mở miệng.
Miệng Sở Tu Viễn giật giật, do dự một lát, thấy Lâm Hàn không có ý định mở miệng: “Muốn nói gì thế?”
“Tướng quân lấy đâu ra tiền?” Lâm Hàn hoài nghi là Hoàng hậu đưa cho hắn.
Sở Tu Viễn không khỏi sờ sờ cái mũi: “Bệ hạ thưởng cho phu nhân bách kim…”
“Bách kim?” Trong mắt Lâm Hàn sáng ngời, tỉnh táo lại liền hỏi: “Vì sao?”
Sở Tu Viễn nhìn thấy đôi mắt nàng lấp lánh sáng ngời như ánh sao đêm, lập tức muốn túm Sở Mộc lại đánh cho một trận, chuyện này cũng không hiểu nhiều như hắn.
“Giấy và lúa nước. Bệ hạ còn nói nếu như loại cây kia mà có sản lượng mỗi mẫu ngàn cân giống như ngươi nói thì sẽ thưởng cho người thật hậu hĩnh nữa.”
Lâm Hàn: “Thật à?!”
Sở Tu Viễn liếc mắt nhìn vòng tay trong tay nàng, rất muốn nói lừa đấy: “Bệ hạ còn hy vọng ngươi vẽ ra máy gieo hạt nữa. Ở vườn Phù Dung không ai biết làm máy gieo hạt cả.”
“Không thành vấn đề, ăn xong ta sẽ vẽ ngay.” Lâm Hàn nói xong liền đi ra ngoài.
Sở Tu Viễn vội vàng giữ chặt cánh tay nàng.
“Còn có việc gì nữa à?” Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu.
Sở Tu Viễn muốn thở dài, hắn đã nói Lâm Hàn không giống người bình thường mà, thế mà bệ hạ còn không tin.
“Cái này ngươi thích không?” Sở Tu Viễn chỉ vòng tay của nàng, liền nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận