Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 586 - Trời muốn giữ người 3




Trời muốn giữ người 3
Thương Diệu: “Trẫm muốn ra ngoài thăm thú, hai ngươi nghĩ sao?”
Lâm Hàn vui vẻ: “Ngài là bệ hạ, ngài đã mở miệng, thiếp thân cùng phu quân dám cự tuyệt sao. Nhưng nếu chỉ là ra ngoài đi dạo, ngài cũng không cần tự mình tới đây. Bệ hạ, sau khi đi ra ngoài thì sao?”
Lâm Hàn trước giờ đã thông tuệ, Thương Diệu cũng không nghĩ có thể giấu giếm được nàng.
Thương Diệu: “Lần này không giống, chúng ta cải trang đi tuần, đi đến từng nơi từng nơi.”
Tuy là Lâm Hàn có chuẩn bị tâm lý nhưng nghe vậy vẫn cảm thấy kinh ngạc: “Mang theo bao nhiêu người?”
Thương Diệu đã tính qua: “Tính cả xa phu, nhiều nhất mười người.”
Sở Tu Viễn kinh hô: “Mười người?!”
Thương Diệu: “Nếu đưa theo quá nhiều người thì không có ai tin trẫm không phải hoàng đế. Đi đến chỗ nào là lại có một đám quan viên đi theo nghênh đón tới đó, trẫm còn chơi thế nào được.”
Sở Tu Viễn nhíu mày: “Tuy là vậy nhưng mười người thật sự quá ít.”
Thương Diệu chỉ vào bản thân, lại chỉ Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn: “Trẫm và hai ngươi đều biết võ công, lại chọn bảy tên thị vệ quyền cước công phu cùng tiễn pháp không tồi, trẫm không tin còn có thể xảy ra chuyện. Trừ phi có người mưu phản. Tất nhiên nếu có người làm phản thật, trẫm có thêm hai mươi người thì cũng phải bó tay chịu trói thôi.”
Lâm Hàn xem như đã biết vì sao y im hơi lặng tiếng chuồn tới đây. Nhưng để xác định suy đoán của nàng, Lâm Hàn vẫn hỏi: “Việc này Hoàng Hậu không biết, Thái tử cũng không biết à?”
Thương Diệu làm ra bộ dáng “ngươi có bị ngốc không”: “Để cho bọn họ biết thì trẫm có đi được không.” Dừng một chút: “Thái tử phải biết rằng tính luôn cả hai ngươi thì cả đoàn chỉ có mười người, nó không liều mạng với trẫm sao.”
Lâm Hàn vui vẻ: “Ngài cũng biết mười người quá ít sao?”
Thương Diệu lười nói lời vô nghĩa với nàng, nói nhiều nhưng kết quả chỉ có một —— y bị chọc giận đến mức hít thở không thông.
Thương Diệu đơn giản trực tiếp hỏi Sở Tu Viễn: “Có đi hay không?”
Sở Tu Viễn: “Thần cùng phu nhân không đi, bệ hạ vẫn sẽ dắt theo người ra ngoài sao?”
Thương Diệu cũng không, vì y không yên tâm Lâm Hàn. Trên đời này không có ai dạy dỗ nữ nhân nó phải biết kính sợ hoàng quyền. Y luôn có một loại dự cảm, nếu để Lâm Hàn ở Kinh Sư, chân trước y vừa bước ra khỏi cửa cung, sau lưng Lâm Hàn có thể đã vào cung cổ vũ Thái tử đăng cơ.
Nhưng mà không thể để cho Sở Tu Viễn biết y nghĩ vậy, nếu không cái tên thê nô Sở Tu Viễn này lại nghĩ y oan uổng Lâm Hàn.
Thương Diệu thấy Sở Tu Viễn đã nói như vậy, cũng hùa theo: “Năm nay trẫm chưa tới vườn Phù Dung.” Ý là y sẽ cải trang đi tuần.
Sở Tu Viễn đoán được y sẽ nói như vậy, lại quay sang Lâm Hàn, ý nàng thế nào.
Nếu chuyện này xảy ra vào mười năm trước, cho dù trong thôn có trải đường xi măng thì Lâm Hàn cũng không muốn đi ra ngoài vì nàng còn chưa hưởng đủ ngày tháng an nhàn đâu.
Nhưng bây giờ đã sắp rỉ sét mất rồi, Lâm Hàn nói: “Ta nghe phu quân.”
Thương Diệu nghe vậy bèn nhìn sang Sở Tu Viễn, chờ hắn tỏ thái độ.
Sở Tu Viễn rất hiểu Thương Diệu, cực kỳ mê chơi. Sở Tu Viễn luôn có loại cảm giác nếu để một mình y đi ra ngoài, y có thể rong chơi năm ba năm là chuyện thường.
Không có chuyện gì thì còn tốt, lỡ đâu xảy ra chuyện, những người ghen ghét Sở gia nhất định sẽ nhân cơ hội tung tin đồn —— hoàng đế bị Sở gia mưu hại.
Nghĩ vậy, Sở Tu Viễn bèn nói: “Thần nguyện ý, nhưng mà nên nói với mấy hài tử thế nào đây? Bọn nó đều ở trong phủ, cũng không thể nào lừa gạt bọn nó để trốn ra ngoài được đâu.”
Thương Diệu: “Bây giờ đi là được.”
Sở Tu Viễn hỏi: “Cái gì?”
Lâm Hàn vội vàng hỏi: “Hôm nay đi luôn sao?”
Thương Diệu rất muốn quẳng cho hai người bọn họ một ánh mắt khinh thường, sự thông minh ngày thường biến đâu mất rồi: “Ý của trẫm chính là hôm nay chúng ta sẽ quang minh chính đại đi ra ngoài.”
Sở Tu Viễn theo bản năng muốn nói gì đó, lời nói vừa đến bên miệng lại nhớ tới Sở Dương đang ở phủ nha, Sở Ngọc ở bên cạnh Thái thường, Sở Bạch Bạch ở Thái Học, hai người đầu tiên giữa trưa là về phủ, người nhỏ nhất kia tới chạng vạng mới về, muốn chuồn đi trời là chuyện vô cùng dễ dàng.
Sở Tu Viễn do dự một lát, thử nói: “Có cần để lại thư không?”
Thương Diệu cười nói: “Ngươi không để cũng được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận