Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 447 - Truy kích Hung Nô 6




Truy kích Hung Nô 6
“Đều không phải.” Hỏa đầu quân kia chỉ vào thùng nước mà mình vừa múc lên: “Ngài nhìn trên mặt này có giống có trong phân ngựa không?”
Lâm Hàn theo bản năng đưa tay định vớt ra, nghĩ đến phân ngựa cũng chính là phân, vội vàng đổ nước trong thùng ra, tùy tiện chỉ một tiểu binh: “Đi lấy chút phân ngựa tươi lại đây.”
Người vây quanh bốn phía Lâm Hàn lập tức tản ra, đều đi tìm phân ngựa.
Sau đó Lâm Hàn bất chấp mùi hôi, dùng mũi tên đẩy phân ngựa ra, chọn ra cỏ chưa tiêu hóa toàn bộ, so sánh với cỏ kia một phen: “Là phân ngựa. Không phải ngựa của chúng ta sao?”
“Ngựa của chúng ta đều uống nước ở hạ lưu.” Hỏa đầu quân chỉ cho Lâm Hàn xem: “Cái này là múc ở phía bên kia, hẳn là từ phía tây trôi tới đây.”
Lâm Hàn đi đến bờ sông, nước từ phía tây chảy tới. Mà địa hình bên này cũng là tây cao đông thấp. Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Nơi này cách chỗ Đại tướng quân bao xa?”
“Nếu chúng ta đến địa điểm dự định, cách Đại tướng quân bốn trăm dặm.” Một tiểu tướng quân trong đó trả lời.
Lâm Hàn quay về phía hỏa đầu quân: “Con sông này là hướng từ tây bắc đến đông nam à?”
“Lúc tiểu nhân múc nước có nhìn dọc theo bờ sông một chút, có vẻ là vậy.” Hỏa đầu quân vội vàng nói.
Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Các ngươi mau đi nấu nước hấp bánh, Triệu Phi, theo ta đi bắt cá.”
Triệu Phi sửng sốt: “Bắt, bắt cá sao?”
Trời đất, đã đến lúc nào rồi, còn bắt cá nữa.
Lâm Hàn: “Thuận tiện vớt thêm chút phân ngựa.”
“Hả? Ngài cứ nói thẳng đi vớt phân ngựa là được rồi.” Triệu Phi vội vàng đưa lưới qua.
Lâm Hàn thả lưới ra, hai binh sĩ cởi khôi giáp nhảy xuống nước, cùng Lâm Hàn túm lưới, đi được chừng năm trượng, Lâm Hàn cảm thấy lưới rất nặng, liền cùng Triệu Phi kéo lưới lên, kết quả tất cả đều là cá trắng bóng.
Mọi người kinh hãi mở to mắt, không dám tin, như vậy mà cũng có thể bắt được cá à?
Lâm Hàn mở lưới ra: “Ta nói nơi này cá nhiều, các ngươi ai nấy đều không tin.” Lấy một con cá ném sang một bên: “Xâu lại, làm thịt Hung Nô xong uống canh cá.”
Triệu Phi thấy nàng còn chưa quên chính sự, tăng nhanh tốc độ nhặt cá. Chỉ một lúc sau, trên lưới đánh cá chỉ dính mấy cây rong, không thấy phân ngựa đâu cả.
Lâm Hàn không khỏi liếc mắt nhìn về phía Tây Bắc: “Kế hoạch hôm nay chỉ có thể chính diện truy kích a.”
“Không đợi Đại tướng quân? Nhưng nếu như đụng phải chủ lực Hung Nô thì làm sao bây giờ?” Triệu Phi rất lo lắng.
Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi câm miệng cho ta!”
“Tướng quân, hành quân đánh giặc kiêng kị nhất là liều lĩnh.” Triệu Phi nghiêm túc nói.
Hỏa đầu quân xách theo thùng gỗ đến nhặt cá lại vui vẻ: “Tướng quân đánh giặc nhiều lần thắng trận như vậy, còn cần ngươi dạy hắn cách đánh giặc thế nào nữa sao?”
Miệng Triệu Phi giật giật, cuối cùng không nói gì hết.
Lâm Hàn thấy hắn như vậy ngược lại biết hắn nhận ra thân phận của mình.
Triệu Phi không nói, Lâm Hàn cũng giả vờ không biết: “Ta có binh khí bí mật, lần trước dùng loại này.”
Triệu Phi kinh ngạc trợn tròn mắt.
Lâm Hàn lại lần nữa hiểu được, hắn là binh lính dưới tay Sở Mộc, khả năng còn biết dùng thứ kia: “Nói cho mọi người biết, nửa canh giờ sau xuất phát. Chờ đã, không được nấu cơm.”
Hỏa đầu quân vừa mới nhóm lửa xong liền đứng dậy.
Lâm Hàn: “Hung Nô nếu như đi về phía này, cách chúng ta ba năm dặm, nhất định có thể phát hiện chúng ta.”
“Gần như vậy có thể nghe thấy tiếng vó ngựa a.” Triệu Phi nói.
Lâm Hàn lắc đầu: “Bọn họ chạy thì có thể nghe được, nếu như dắt ngựa, hoặc là ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi về phía trước, chúng ta không nghe thấy. Đem đồ đạc cất đi, giết Hung Nô xong ta để cho các ngươi ăn no căng bụng luôn.” Thu hồi lưới đánh cá xong dẫn đầu nhảy lên ngựa.
Quân nhân đã quen phục tùng mệnh lệnh vội vàng giúp hỏa đầu quân thu thập đồ đạc, sau một nén nhang, đại quân dọc theo sông tiến về phía tây bắc.
Đi được khoảng sáu dặm, ngựa của Lâm Hàn giẫm lên một bãi phân ngựa.
Lâm Hàn lập tức biết Hung Nô ở ngay phía trước, tướng sĩ phía sau nàng cũng biết Hung Nô ở phía trước.
Những lão binh giống như Triệu Phi trong lòng sinh ra lo lắng, nhịn không được mở miệng nói: “Tướng quân, ngài có phát hiện ra phân ngựa càng ngày càng nhiều không?”
Lâm Hàn gật đầu: “Mới đầu chỉ có lẻ tẻ, hiện tại từng mảng từng mảng, hẳn là chúng ta đụng phải chủ lực Hung Nô rồi. Đi phía sau nói một tiếng, đem máy bắn đá xuống, tùy thời nghe ta chỉ huy.”
“Tướng quân, Hung Nô ở ngay phía trước.”
Binh sĩ dò đường phía trước vội vàng quay lại nói.
Lâm Hàn lập tức thúc ngựa về phía trước ba trượng, nhảy lên chỗ cao nhìn thấy phía trước lít nha lít nhít tất cả đều là người, đang phi nước đại về phía tây bắc.
“Thật đúng là bị Đại tướng quân đoán đúng rồi.” Lâm Hàn không khỏi bội phục Sở Tu Viễn: “Thần xạ thủ hai cánh yểm hộ, máy bắn đá tiến lên, cùng ta đuổi theo!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận