Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 251 - Mua danh chuộc tiếng 1




Mua danh chuộc tiếng 1
Sở Tu Viễn đang có ý này, về đến nhà liền lệnh cho Hồng Lăng thu dọn hành lý.
Lâm Hàn bảo gã sai vặt của Đại Bảo Bảo dẫn cậu nhóc đi ra ngoài chơi đá cầu rồi kéo Sở Tu Viễn đến trung đường, nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Hung Nô lại quấy nhiễu dân chúng biên quan.” Sở Tu Viễn nói xong không khỏi thở dài một hơi.
Lâm Hàn khẽ nhíu mày: “Không phải năm ngoái các ngươi đã đánh cho đại quân Hung Nô tan tác rồi à, sao còn tới nữa?”
“Mới đánh cho tan tác chứ không phải diệt tộc. Bọn hắn giỏi cưỡi ngựa, chỉ cần trăm người thôi là đã có thể chà đạp cả một huyện rồi, nhất định phải đánh cho bọn hắn vừa phục vừa sợ mới được.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn chỉ giao thủ với zombie, đối với việc này cũng không hiểu rõ lắm: “Khi nào xuất phát?”
“Còn sớm. Hung Nô biến mất không thấy tăm hơi, chỉ có thể chờ tới lần sau.” Sở Tu Viễn nói xong phát hiện trên mặt Lâm Hàn tràn đầy lo lắng: “Ta đi qua đó sắp xếp cho ổn thỏa, ở lại vài ngày rồi quay về.”
Lâm Hàn: “Sở Mộc thì sao?”
“Xem tình hình đã.” Sở Tu Viễn hy vọng Sở Mộc có thêm một chút thủ đoạn để tự bảo vệ mình, nhưng người không phải là sắt thép, mỗi tháng cũng phải nghỉ ngơi vài ngày. Nhưng hắn còn chưa hỏi Sở Mộc có muốn trở về nghỉ ngơi hay không, liền quyết định khoan nói cho Lâm Hàn: “Phủ của hắn ở bên kia nàng sai người qua trông chừng một chút.”
Tái Bắc Hầu phủ chỉ có một chủ nhân là Sở Mộc, còn thường xuyên ở bên chỗ của Sở Tu Viễn cho nên trong phủ cũng chỉ có mấy nô bộc quét dọn mà thôi.
Lâm Hàn tiếp lời: “Mấy ngày nữa bên này thu dọn xong, ta sẽ dẫn đám người lão Hà đi qua bên cạnh.” Nàng dừng một chút: “Có cần phải giống như năm ngoái, bên tường trồng dưa, phía sau trồng rau không?”
Sở Tu Viễn: “Mọi người thích ăn cái gì thì trồng cái đó. Nhưng đừng trồng quá nhiều là được.”
“Trong phủ nhiều người, nếu ăn không hết thì phơi khô để các ngươi mang đi ăn trên đường.” Lâm Hàn nói: “Chẳng hạn như đậu cove nấu chín phơi khô, lúc ăn thì lấy ra ngâm nước rồi hầm với thịt khô, ăn có thịt có rau sẽ không bị nóng trong người.”
Sở Tu Viễn bật cười: “Vậy phải mang theo bao nhiêu a.”
“Chàng và Sở Mộc hai người thì một người mang theo nửa túi là đủ rồi.” Lâm Hàn đánh giá hắn một phen: “Sao hả? Còn muốn ở quan ngoại thêm tám năm mười năm, tiện thể an bài một phòng nhì nào nữa à?”
Sở Tu Viễn vội vàng nói: “Không có mà.” Hắn nói xong lại sợ Lâm Hàn cứ níu việc này không buông, liền đổi chủ đề khác: “Sang năm cuộc sống của dân chúng sẽ tốt hơn rồi.”
Lâm Hàn: “Khoai đỏ còn chưa được trồng phổ biến ra ngoài.”
“Phu nhân có điều không biết, đầu xuân bệ hạ sẽ sai người đem cây giống khoai đỏ đưa đến các huyện trấn xung quanh, đến mùa thu thu hoạch bắp ngô xong lại đem giống ngô gửi đi các nơi, đến năm sau dân chúng sẽ không còn lo cái ăn nữa.” Sở Tu Viễn nói: “Cuộc sống của dân chúng tốt hơn, triều đình không sợ đánh giặc, Hung Nô hôm nay tới xâm phạm thì ngày mai có thể xuất binh. Không quá ba lần thôi, Hung Nô liền sợ.”
Lâm Hàn không khỏi muốn cười: “Chàng nghĩ thật hay đấy.”
“Ta?” Không phải như vậy sao?” Sở Tu Viễn nghi hoặc: “Lời như vậy nàng cũng đã từng nói rồi, nàng quên rồi à?”
Lâm Hàn lắc đầu: “Ta chỉ nói cuộc sống của dân chúng sẽ tốt hơn một chút, cũng không nói cuộc sống của dân chúng tốt hơn.”
“Có gì khác biệt?”
Lâm Hàn: “Khác nhiều chứ. Tốt hơn một chút chính là có thể ăn lửng dạ, sẽ không có người chết đói nữa nhưng vẫn không thể lấy ra tiền ủng hộ các ngươi đánh giặc. Nếu muốn dân chúng giàu có, trước hết phải sửa đường.”
“Đường gồ ghề lồi lõm, dân chúng muốn bắt mấy con cá trợ cấp gia đình, phải ngồi xe cả một ngày, làm sao mà tích lũy tiền cho được? Vĩnh viễn ở trong trạng thái không ấm không no, còn ủng hộ các ngươi tùy thời xuất binh sao? Chàng có tin hay không, chỉ cần các ngươi một năm hai lần, không quá năm năm dân chúng sẽ làm phản.”
Sở Tu Viễn cuống quít che miệng nàng lại, hạ thấp giọng nói: “Cái gì nàng cũng dám nói ra hết thế?”
“Ở nhà chúng ta, không sao cả.” Lâm Hàn gỡ tay hắn ra: “Ta còn chưa nói xong, cuộc sống của dân chúng dễ chịu một chút cũng chỉ là ở kinh sư bên này, những nơi khác ít nhất phải chờ thêm ba năm nữa. Đời này của chàng hẳn là có thể chứng kiến được đấy.”
Sở Tu Viễn nghiêm túc đánh giá Lâm Hàn một phen.

Bạn cần đăng nhập để bình luận