Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 416 - Lặng lẽ lui quân 2




Lặng lẽ lui quân 2
Tiểu hài tử nhíu mày: “Ăn cái này cũng phải chia sao?”
“Là người nào mỗi ngày đều nói nương bất công.” Sở Ngọc liếc nó: “Lỡ đâu ta không cẩn thận ăn nhiều hơn một cái, đệ sẽ không gào khóc sao.”
Tiểu hài tử giật giật khóe miệng, muốn nói nó không có hẹp hòi như vậy đâu, cũng không gào khóc. Nhưng mà nghĩ tới chuyện nó vừa làm sáng nay, bèn lay lay ống tay áo của Lâm Hàn: “Nương…” Nhìn vào mắt Lâm Hàn, im lặng tỏ vẻ, con không phải, con không có, nhị ca nói bừa.
Lâm Hàn thấy thế, nén cười cố ý hỏi: “Không muốn ăn quả sơn tra sao, muốn ăn hạt dẻ à?”
Tiểu hài tử vội vàng lắc đầu: “Không phải!”
Lâm Hàn: “Vậy là còn muốn ăn sơn tra. Đừng nóng vội, ca ca con sẽ chia xong ngay thôi.”
Tiểu hài tử há mồm muốn nói nó không có ý đó.
Nhưng mà nó có ý gì chứ.
Tiểu hài tử cũng không tiện nói ra lời thật lòng, dứt khoát lấy hạt dẻ đặt vào tay Lâm Hàn.
Lâm Hàn: “Kêu nương lột cho con sao?”
“Không phải, mẫu thân ăn.” Tiểu hài tử nói, phát hiện nhị ca của nó đã chia xong, năm quả thuộc về nó đã xuất hiện trước mặt nó rồi, nó lập tức cầm lên đưa cho Lâm Hàn: “Mẫu thân ăn!”
Lâm Hàn vui vẻ: “Sao hôm nay lại tốt với mẫu thân như vậy?”
“Trước giờ con vẫn tốt mà.” Tiểu hài tử ngửa đầu nói.
Sở Dương bĩu môi: “Tốt thật thì mới nói nha.”
Tiểu hài tử lớn tiếng nói: “Đệ có ý tốt thật mà.”
“Được được, đệ là tốt nhất.” Sở Dương cầm lấy phần của nó: “Ta không cãi nhau với đệ, ta ăn luôn cái này là được đúng không.”
Tiểu hài tử không vui vẻ, quay sang Lâm Hàn: “Nương, đại ca khi dễ con.”
“Trước đây nương đã nói voiwks con thế nào? Đánh một trận phân thắng bại rồi hẵng đến tìm ta phân xử.” Lâm Hàn hỏi: “Không nhớ rõ sao?”
Sở Đại Bảo Bảo nhớ rõ, nhưng vì chuyện nhỏ này mà đánh nhau, nó nghĩ thế nào cũng thấy không giống một nam tử hán: “Con —— con không chấp nhặt với huynh ấy.”
Sở Dương dừng lại: “Nói ai đó?”
“Ta muốn nói ai thì nói.” Tiểu hài tử hừ một tiếng, cắn một hạt dẻ, lại vẫy tay với đại ca của nó: “Không cho ca ăn!”
Trên trường kỷ có hai đĩa hạt dĩa, mỗi đĩa có tới mấy chục thậm chí là cả trăm hạt, Sở Dương thấy nó như thế, không nhịn được rầm rì: “Ấu trĩ!”
Đại Bảo Bảo buông hạt dẻ: “Nói ai đó?”
Lâm Hàn giành nói: “Có ăn nữa hay không?”
Sở Đại Bảo Bảo giơ tay chỉ vào Sở Dương: “Huynh ấy nói con!”
“Cho nên lúc nào các con mới đánh một trận?” Lâm Hàn hỏi.
Huynh đệ bọn nó lặng lẽ lui quân.
Tiểu Thái tử đang lặng lẽ ăn cảm thấy rất tò mò: “Sở Bạch Bạch, đệ đánh thắng Đại Dương không?”
Sở Đại Bảo Bảo nghiêm túc ngẫm lại, không biết, bởi vì chưa từng đánh.
“Đệ không thèm đánh huynh ấy.” Đại Bảo Bảo chỉ vào đại ca nhà nó: “Mẫu thân nói, hài tử thích đánh nhau không phải là đứa trẻ ngoan.”
“Khụ!” Sở Dương bị sặc sơn tra.
Đại Bảo Bảo quay đầu nhìn lại, thấy đại ca nhà nó phun đầy trường kỉ, tức khắc ghét bỏ: “Huynh thật bẩn!”
Sở Dương lấy khăn tay ra lau miệng, lại ngoắc tay gọi nó: “Lại đây, ta không đánh đệ đâu!”
Đại Bảo Bảo không hề nhúc nhích: “Huynh kêu đệ qua thì đệ phải qua à? Dựa vào đâu mà đệ phải nghe lời huynh. Huynh cũng đâu phải là cha hay mẫu thân đâu.”
Sở Dương theo bản năng tìm Lâm Hàn.
Lâm Hàn giơ tay: “Tự mình giải quyết.”
“Lại làm sao vậy?”
Âm thanh đầy sự nghi hoặc lại truyền tới.
Đám người Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn, thấy Thương Diệu, Sở Tu Viễn và Sở Mộc đang tiến vào.
“Cãi nhau.” Lâm Hàn chỉ Đại Bảo Bảo và Sở Dương.
Thương Diệu phát hiện bên cạnh tiểu Thái tử nhà y chỉ có một quả sơn tra, Sở Đại Bảo Bảo có bốn quả: “Phân chia không đều sao?”
Sở Ngọc mở miệng nói: “Không phải. Ta chia mỗi người năm quả. Hai người bọn họ nhàn rỗi không chuyện gì làm.”
Sở Dương muốn nói đệ mới là người nhàn rỗi không có chuyện gì làm, lại chú ý thấy Sở Tu Viễn nhíu mày, vội vàng nuốt lại lời muốn nói, nhìn cha nó: “Đại Bảo Bảo nháo nương, con chướng mắt nên đôi co với nó vài câu.”
Tiểu hài tử cuống quýt lớn tiếng nói: “Con không có!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận