Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1009: Chân tướng biến mất (2)

【3: Sở huynh, bắc thượng chiến sự như thế nào?】
【4: chiến sự gian nan, nhưng coi như tốt, đều có thắng bại.
Ta tìm ngươi, là thay Nhị lang hướng ngươi hỏi một sự kiện.】
Mười mấy giây sau, đoạn truyền thư thứ hai tới:
【4: chúng ta gặp một gã Ung Châu Khê huyện tổng kỳ tên là Triệu Phàn Nghĩa, tự xưng cùng Hứa gia Nhị thúc lúc ở chiến dịch Sơn Hải quan là huynh đệ tốt.】
【Hắn nhìn thấy Hứa Nhị lang liền chửi ầm lên, mắng Hứa Nhị thúc là người vong ân phụ nghĩa, nguyên nhân là lúc trước Triệu Phàn Nghĩa, Hứa Nhị thúc cùng một người tên là Chu Bưu, ba người là một đội huynh đệ tốt, ở chiến trong trường dựa lưng vào nhau mà chiến.】
【Về sau, Chu Bưu cản cho Hứa Nhị thúc một đao, chết ở chiến trường, Hứa Nhị thúc từng thề đối xử tử tế với người Phương gia, nhưng Hứa Nhị thúc nuốt lời trong hai mươi năm chưa bao giờ thăm người nhà Chu Bưu.
Từ Cựu không tin có chuyện này, cho nên bảo ta truyền thư cho ngươi, nhờ ngươi đi dò hỏi Hứa Nhị thúc.】
Hứa Thất An hầu như là dùng cái tay run run, viết ra trả lời:
【Chờ ta! 】 Thu lại mảnh vỡ Địa Thư, hắn chưa lập tức đi tìm Nhị thúc, mà là rót cho mình một chén nước, chậm rãi uống, nước uống xong, tay cũng không run nữa.
“Két...”

Mở ra cửa phòng, Hứa Thất An mặt không cảm xúc đi hướng đông sương phòng, gõ vang cửa phòng lộ ra ánh nến.
Hứa Nhị thúc mặc thường phục, đi tới mở cửa, cười ha ha nói:
“Ninh Yến, có việc gì sao?”

Hứa Thất An mở mồm, lại ngậm lại, tìm từ vài giây, nhẹ nhàng hỏi:
“Nhị thúc, thúc có quen Triệu Phàn Nghĩa không.”

Hứa Nhị thúc rõ ràng cả kinh, mắt hổ hơi trợn ra, kinh ngạc nói:
“Sao cháu biết huynh đệ thúc năm đó ở chiến dịch Sơn Hải quan kết giao.
Thúc nói cho cháu, Đó là huynh đệ giao tình hơn cả tính mạng của ta.”

Hứa Thất An gật gật đầu:
“Về sau sao lại không liên hệ?”

Hứa Nhị thúc lắc đầu bật cười:
“Cháu không hiểu, kiếp sống quân ngũ, trời nam đất bắc, đều có chức trách, thời gian dài, liền phai nhạt.”
Hứa Thất An vẫn gật đầu như cũ, lại hỏi:
“Vậy thúc nghĩ hẳn cũng quen biết Chu Bưu lạc?”

Hứa Nhị thúc nhìn kỹ cháu trai, hàng lông mày rậm nhíu chặt,
“Cháu hôm nay làm sao vậy, vì sao biết Triệu Phàn Nghĩa cùng Chu Bưu?”

Hứa Thất An nhẹ nhàng lắc đầu:
“Nhị thúc, thúc trả lời cháu trước, Chu Bưu có phải chết trận rồi hay không?”

“Đúng vậy, đáng tiếc một huynh đệ.”

“Chết như thế nào?”

“Năm đó, chúng ta bị phái đi ngăn chặn thi binh Vu Thần giáo, Chu Bưu chính là chết ở một trận chiến đó.”

Hứa Nhị thúc vẻ mặt thổn thức.
“Không phải thay thúc chắn đao?”

“Nói linh tinh cái gì thế, thay ta chắn đao là cha cháu.”

“...”

Một trận gió thu hiu quạnh thổi tới, dưới hành lang, đèn lồng hơi lay động, ánh nến chớp lên, chiếu khuôn mặt Hứa Thất An, âm tình bất định.
“Cháu biết rồi, cảm ơn Nhị thúc...”

Qua hồi lâu, Hứa Thất An giọng khàn khàn nói, sau đó, ở trong ánh mắt hoang mang của Hứa Nhị thúc, chậm rãi xoay người rời khỏi.
Hứa Nhị thúc nhìn theo bóng lưng cháu trai rời khỏi, quay về trong phòng, thẩm thẩm mặc đồ lót màu trắng ngồi ở giường, gập đôi chân dài, xem một quyển tranh liên hoàn truyền thuyết dân gian.
Tranh liên hoàn là sách báo chuyên môn nhằm vào một ít đứa con nít, cùng người không biết chữ như thẩm thẩm khai phá.
Thẩm thẩm xinh đẹp đẫy đà không ngẩng đầu lên, chuyên tâm xem tranh liên hoàn, nói:
“Ninh Yến tìm ông có chuyện gì, tôi nghe nói ông đang nói cái gì huynh đệ.”
Hứa Nhị thúc cau mày, hoang mang nói:
“Kỳ quái, nó hỏi hai người chiến dịch Sơn Hải quan lúc trước, hai huynh đệ vào sống ra chết với tôi.
Nhưng một người đã chết trận, một người xa ở Ung Châu, nó không nên biết mới đúng.
“Còn hỏi tôi Chu Bưu có phải thay tôi chắn đao hay không, tôi ở trên chiến trường có yếu như vậy sao, kẻ này chắn đao cho tôi, kẻ kia chắn đao cho tôi.”

Thẩm thẩm ngẩng đầu lên, con ngươi đen bóng linh động nhìn kỹ hắn, nhíu mày nói: “Đợi một chút, ai tới?”

“Chu Bưu, bà không biết, đó là huynh đệ khi tòng quân của tôi.”

Thẩm thẩm lắc đầu, “Không, tôi nhớ hắn, lúc ông viết thư nhà trở về, tựa như có đề cập người này, nói may có hắn ông mới có thể sống sót các thứ các thứ.
Tôi nhớ rõ phong thư nhà đó còn là mẫu thân của Ninh Yến đọc cho tôi nghe.”

Đáng tiếc thư nhà hai mươi năm trước, sớm đã không còn.
Sắc mặt Hứa Nhị thúc chợt cứng đờ, khó có thể tin nhìn thê tử, như là đang nhìn kẻ điên. ...
【3: nói cho Nhị lang, quả thật có người này, là Nhị thúc cô phụ người ta.】
Gửi xong truyền thư, Hứa Thất An mang mảnh vỡ Địa Thư nhẹ nhàng gõ ở mặt bàn, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đi ra ngoài trước một chút, ta muốn một mình yên tĩnh một chút.”
Cách đó không xa, Chung Ly trên giường nhỏ thật cẩn thận liếc hắn một cái, kéo giày thêu, rón ra rón rén rời khỏi.
Cửa phòng khép lại, Hứa Thất An ngồi im ở bên cạnh bàn, thật lâu thật lâu, không hề động đậy một chút nào, tựa như bức tượng. ...
Biên cảnh phía Bắc xa xôi, Sở Nguyên Chẩn xem xong truyền thư, im lặng một lát, quay đầu nhìn phía Hứa Tân Niên bên cạnh.
Nhìn thấy vẻ mặt đối phương, trong lòng Hứa Tân Niên đột nhiên trầm xuống, quả nhiên, liền nghe Sở Nguyên Chẩn nói:
“Ninh Yến nói, điều Triệu Phàn Nghĩa nói là thật.”

Sắc mặt Hứa Tân Niên khó coi tới cực điểm, hắn im lặng một hồi lâu, rút đao ra, đi về phía Triệu Phàn Nghĩa.
Triệu Phàn Nghĩa hai mắt chợt trợn tròn, nhìn chằm chằm Hứa Tân Niên, trong miệng phát ra tiếng “Ô ô”.
Các thủ hạ của hắn như đối mặt đại địch, nhao nhao tức giận mắng.
Binh lính ăn canh thịt cũng nghe tiếng nhìn lại.
Hứa Tân Niên xoay cổ tay, một đao chặt đứt dây thừng, tùy tay ném đao sang một bên, vái thật sâu: “Là cha ta không ra làm sao, cha nợ thì con trả, ngươi muốn như thế nào, ta đều tùy ngươi.”
Triệu Phàn Nghĩa chậm rãi đứng lên, đã khinh thường lại nghi hoặc, không nghĩ ra tiểu tử này vì sao thái độ chuyển biến lớn.
Hắn cười nhạo nói:
“Người mà Hứa Bình Chí có lỗi không phải ta, ngươi làm bộ làm tịch với ta cái gì?”

Triệu Phàn Nghĩa phun một cục đờm ở bên chân Hứa Tân Niên, cúi người nhặt lên bội đao, cởi trói cho đám thủ hạ, chuẩn bị dẫn người rời khỏi.
“Đợi một chút!”
Hứa Tân Niên gọi lại, nói:
“Các huynh đệ đều bị thương rồi, bụng đói kêu vang, lưu lại băng bó một chút, uống một bát canh thịt rồi lại đi.”

Thấy Triệu Phàn Nghĩa không nhận, hắn lập tức nói:
“Chuyện ngươi cùng cha ta, là việc riêng, không quan hệ với các huynh đệ.
Ngươi không thể vì thù riêng của mình, bỏ mặc sự sống chết của tướng sĩ Đại Phụng ta.”

Hứa Tân Niên thành công thuyết phục Triệu Phàn Nghĩa, hắn không tình nguyện, nhưng cố mà lưu lại, cũng ngồi vây quanh ở bên lửa trại, cùng các đồng bào chia sẻ canh thịt mềm nát thơm phức, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Hứa Tân Niên quay về bên cạnh Sở Nguyên Chẩn, nhìn chằm chằm tấm gương ngọc thạch nhỏ trong tay hắn, chậc chậc lấy làm kỳ:
“Ngươi chính là dùng cái này liên lạc đại ca của ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận