Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 591: Dự hội (3)

“Rất bình thường, cái này không phải người thường có thể lĩnh ngộ, đặc biệt là nam nhân bản lãnh không đủ.”

Hứa Thất An vỗ vỗ bả vai hắn, nói với người khác:
“Bí quyết ta đã nói cho các ngươi, có thể lĩnh ngộ hay không, ừm, dựa vào cá nhân.”

“Giao thiển ngôn thâm, rốt cuộc được không...”

Khương Luật Trung như có chút suy nghĩ rời khỏi, hai câu nói này nhìn qua không có chướng ngại lý giải, nhưng lại cảm thấy sau lưng tiềm tàng thâm ảo khó có thể tưởng tượng.
Vẫn là đến hỏi Ngụy Công đi, lấy tài trí Ngụy Công, loại bí quyết nhỏ này hẳn là có thể nháy mắt lĩnh ngộ. ...
Đuổi đi các đồng nghiệp, không bao lâu, một vị lại viên tiến vào, nói:
“Hứa Ngân la, Khương Kim la bảo ta tới hỏi ngươi, còn cần chuẩn bị dược liệu đun nấu không, tu vi ngài, có thể thử rèn cơ thể rồi.”

Lão Khương vừa rồi tới là hỏi chuyện này?
Dặn dò một tiếng lại viên là được, không cần hắn tự mình tới đây nhỉ...
Hẳn là đến vì Kim Cương Bất Bại, nhưng lại xấu hổ...
Hứa Thất An đáp lại:
“Không cần.”

“Vâng.”

Lại viên lui đi.
Không bao lâu, hai câu khẩu quyết “giao thiển ngôn thâm” cùng “rốt cuộc được không” truyền ra ở nha môn Đả Canh Nhân, nghe nói, chỉ cần lĩnh ngộ ý nghĩa thâm ảo của hai câu bí quyết này, thì có thể ở trong Giáo Phường Ti chơi hoa khôi miễn phí.
Không cần hoài nghi, bởi vì đây là Hứa Ngân la chính mồm nói.
Trong lúc nhất thời, các đường khẩu lớn triển khai thảo luận kịch liệt.
Giờ này khắc này, trong phòng làm việc của đầu sỏ gây nên Hứa Thất An nghênh đón thị vệ Thiều Âm Uyển.
Thị vệ nói:
“Nhị công chúa triệu ngài qua.”

“Biết rồi, ta đang còn có việc, muộn chút rồi đi.”

Hứa Thất An lật xem hồ sơ ngồi ở sau bàn không nhúc nhích.
Thị vệ chắp tay rời đi.
Đại khái một khắc sau, Hứa Thất An buông hồ sơ, nhẹ nhàng thở ra.
“Nhân sĩ giang hồ ùa vào kinh thành càng ngày càng nhiều, chờ tin tức đấu pháp truyền ra, càng sợ sẽ có nhiều võ phu hơn đến kinh thành vô giúp vui...
Tuy xúc tiến mạnh kinh tế kinh thành, nhưng vụ án lừa gạt thậm chí vào nhà cướp bóc xảy ra liên tục không ngừng.
“Cứ tiếp tục như vậy, muốn giải quyết chuyện phương diện này, phải xuất phát từ hai phương diện...”

Hứa Thất An vẫy vẫy tay, gọi lại viên, dặn dò:
“Ngươi viết sổ con...”

Phòng làm việc của mỗi một vị Ngân la đều an bài ít nhất ba lại viên, đảm đương nhân vật thư ký, dù sao các Ngân la chém người còn được, viết chữ...
Hứa Ngân la như vậy, thuộc loại tiêu chuẩn bình quân.
Hứa Thất An đưa ra ba đề nghị cho Ngụy Uyên:
Một, từ trong mười ba huyện trực thuộc kinh thành điều động binh lực duy trì trị an ngoại thành; Hai, hướng bệ hạ dâng tấu chương, xin cấm quân tham dự tuần tra nội thành;
Ba, thời điểm này, ai vào nhà trộm cắp, chém!
Kẻ cướp bóc bên đường, chém!
Gây hấn gây chuyện bên đường, tạo thành người qua đường bị thương, tài vật chủ sạp bị hao tổn, chém!
Hai điều trước là lót đường cho điều thứ ba, dưới hình phạt nặng, tặc nhân nhất định đi cực đoan, bởi vậy cần lượng lớn binh lực, cao thủ trấn áp.
Cái này có lẽ sẽ tạo thành tặc tử bí quá hoá liều, phạm sát nghiệt, nhưng nếu muốn nhanh chóng quét sạch oai phong, khôi phục trị an ổn định, nhất định phải dùng hình phạt nặng để uy hiếp.
Sau khi viết xong sổ con, lại có thị vệ tiến vào, lần này là thị vệ Đức Hinh uyển. “Hoài Khánh công chúa mời Hứa đại nhân vào cung một chuyến.”
...
Hứa phủ.
Hứa Nhị lang mặc áo bào màu trắng nho nhã, dùng trâm ngọc cột tóc, bên hông đeo ngọc đẹp, mình, phụ thân, đại ca...
Tóm lại mang mấy khối yêu ngọc đáng giá nhất của nam nhân đều treo lên. “Đại ca cùng cha là võ phu, ngày thường dùng cũng không dùng, ta thấy đặt cũng là lãng phí.”
Hứa Nhị lang là nói với thẩm thẩm còn có Hứa Linh Nguyệt như vậy.
Văn hội Vương thủ phụ tổ chức, nhất định tài tử như mây, xem như tụ hội tầng cao nhất của thời đại này, Hứa Nhị lang cảm thấy mình cần phải mặc cho có thể diện chút.
Thẩm thẩm nhìn trên nhìn dưới, rất hài lòng, cho rằng con trai mình tuyệt đối là thằng nhóc bảnh nhất trên văn hội.
“Con tham gia văn hội thì đi đi, vì sao phải mang theo Linh Nguyệt?”

Thẩm thẩm hỏi.
Hứa Linh Âm vừa nghe “văn hội”, lập tức ngẩng đầu lên.
“Thiệp mời là viết như vậy, coi như mang Linh Nguyệt đi tăng thêm kiến thức.”

Hứa Nhị lang nói.
Thẩm thẩm nhất thời kéo con gái, hưng phấn nói:
“Đi văn hội, con nhìn nhiều chút, nhìn trúng công tử nhà ai, trở về nói với mẹ, lấy thanh thế bây giờ của Hứa phủ chúng ta, gả con vào hào môn là không thành vấn đề.”
“Mẹ nói cái gì thế, con không đi nữa.”

Hứa Linh Nguyệt không vui xoay người đi.
Hứa Linh Âm tận dụng mọi thứ, lao về phía Hứa Tân Niên:
“Tỷ tỷ không đi muội đi, nhị ca mang muội đi, mang muội đi.”

Nói xong, liền treo cả người trên chân Hứa Nhị lang.
Hứa Tân Niên hất vài cái, thế mà chưa hất nó đi được, tiểu nha đầu này khí lực lớn đến dọa người.
“Được rồi, nhưng muội phải đi thay váy đẹp, bằng không không mang theo muội đi.”

Hứa Nhị lang nói. “Ừm!”
Hứa Linh Âm vui vẻ gật đầu.
Sau đó ở dưới thẩm thẩm dẫn dắt về phòng, vài phút sau, Tiểu Đậu Đinh chải tóc thành bộ dáng người lớn, mặc một bộ đồ tây rất đẹp...
Nhị ca cùng tỷ tỷ đã đi rồi. “Ngao ngao ngao ngao...”

Tiếng khóc như giết heo quanh quẩn ở trong sân. ...
Trong ánh mặt trời ấm áp ngày xuân, xe ngựa đến Vương phủ.
Hoài Khánh cũng muốn gặp ta? !
Ừm, lấy quan hệ của ta cùng hai vị công chúa, sau khi đấu pháp, theo lý là phải gặp...
Nhưng, ta rốt cuộc là gặp Hoài Khánh trước, hay là gặp Lâm An trước?
Hứa Thất An trầm ngâm một chút, liền có đáp án: gặp Hoài Khánh trước.
Hắn chọn như vậy là có lý do, cũng không phải nói càng để ý Hoài Khánh hơn, không để ý Lâm An.
Hứa Thất An lựa chọn là cùng một nhịp thở với chỉ số thông minh của hai vị công chúa.
Hoài Khánh quá trí tuệ không dễ lừa, hơn nữa tâm tư sâu, mang lòng bất mãn đối với ngươi cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, nói không chừng khi nào chơi ngươi một vố.
Lâm An tương đối mà nói khá đơn thuần, nàng đỏng đảnh tùy hứng, thường xuyên cố tình gây sự, trái lại không ghi thù, phát tính tình xong là bỏ qua.
“Được, bản quan bây giờ theo ngươi vào cung.”

Hứa Thất An bảo lại viên đi Hạo Khí Lâu đưa sổ con, bản thân thì theo thị vệ, cưỡi ngựa vào cung.
Đi hết lưu trình tương ứng, Hứa Thất An bước vào Đức Hinh uyển, ở trong đại sảnh lịch sự tao nhã sạch sẽ nhìn thấy Hoài Khánh.
Nàng mặc trang phục cung đình màu trắng hợp tính cách, mái tóc dùng trâm vang cài lên đơn giản, rủ xuống từng dải tóc đen.
Đạm mạc như tiên tử trong tranh.
Mà tóc đen rủ xuống thì khiến nàng có thêm vài phần khói lửa lười nhác.
“Thân thể không sao?”

Hoài Khánh mỉm cười.
“Không đáng ngại, ty chức khỏe như trâu, chút vết thương nhỏ đó, ngủ một giấc là khỏi.”

Hứa Thất An cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận