Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 492: Hai bài thơ (1)

Hứa Linh Âm ngồi trên đầu gối, Hứa Bình Chí đang chơi với con gái sửng sốt, sau đó lộ ra sắc mặt vui mừng, cười ha ha:
“Thật ra là thiên phú dị bẩm của bản thân đại lang, vi phụ cũng không bồi dưỡng như thế nào, người đọc sách là thích chuyện bé xé ra to như vậy...
Bọn họ khen ta như thế nào?”

Khóe miệng Hứa Tân Niên nhếch lên:
“Khen cha bất đương nhân tử.”

“Hỏi chấm, chấm hỏi”
Sững sờ một lúc, Hứa Bình Chí giận mà đập bàn:
“Buồn cười, bọn họ dựa vào cái gì nói như vậy.”

Hứa Nhị lang nhìn đại ca, cười lên ha ha:
“Đại ca làm thơ càng nhiều, tiếng xấu của cha liền càng thịnh, nói không chừng tương lai có thể ghi danh sử sách đó.”


- Giải thích câu "khen cha bất đương nhân tử" có nghĩa là điều gì đó mà bạn không dám làm, và chủ yếu được sử dụng để bày tỏ lời xin lỗi hoặc cảm ơn.
Nó cũng có nghĩa là tội quá tội quá.
Xuất phát từ “Tây Du Ký”.
Hết giải thích.
Đêm hôm đó, Hứa Bình Chí sầu ngủ không yên.
Thẩm thẩm mắng:
“Người còn chưa chết, ông đã cân nhắc tiếng tăm mấy trăm năm sau, quan tâm vớ vẩn.”

“Cái nhìn của đàn bà.”

Hứa Bình Chí hừ một tiếng, thấp thỏm lo âu:
“Nhị lang có tư thái thủ phụ, đại lang tương lai cũng có thể ở sử sách lưu lại một nét bút.
Hậu nhân khi đánh giá bọn nó, đều sẽ khen một câu.
Nhưng đến chỗ tôi, chỉ bốn chữ: bất đương nhân tử.”

Thẩm thẩm nói thầm:
“Vậy tốt xấu cũng là sử sách lưu danh...
Đúng rồi, tôi nói với ông việc này, Nhị lang tương lai nếu phái ra ngoài thì làm sao bây giờ, ông có thể nghĩ cách giữ nó lại kinh thành hay không.”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ, nó là học sinh thư viện Vân Lộc, phái ra ngoài là không thể tránh khỏi.
hi vọng đừng quá xa.”

Hứa Bình Chí bất đắc dĩ nói.
Học sinh thư viện Vân Lộc, cơ bản vô duyên trung tâm quyền lực quan trường kinh thành.
Đại bộ phận sẽ bị phân phối đến các châu các nơi, cho dù vẫn giữ lại làm kinh thành, cũng chỉ là quan nhỏ.
“Nếu không ông tìm Ninh Yến đi nói chút, nó là Đả Canh Nhân, còn quen công chúa, tất nhiên sẽ có cách.”
Thẩm thẩm gập chân ngồi ở trên giường, trong ánh nến, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu. “Đây là việc của Lại bộ, cùng Đả Canh Nhân có quan hệ gì.”
Hứa Bình Chí hạ giọng: “Đả Canh Nhân giám sát bách quan, bị quan văn căm hận nhất, Ninh Yến ra mặt, hiệu quả sẽ chỉ trái ngược.”

Thẩm thẩm hướng trên giường nằm úp sấp, ôm gối đầu, mặt co mày cáu. ... “Thùng thùng thùng...”

Hứa Tân Niên mặc áo đơn màu trắng, đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ nghe thấy tiếng đập cửa, mở cửa thấy Hứa Thất An đứng ở ngoài cửa. “Đại ca tìm đệ làm gì.”
Hứa Thất An đánh giá tiểu lão đệ môi hồng răng trắng, tuấn mỹ vô cùng, nhếch miệng cười nói:
“Tới đoán đề.”

“Đoán đề?”

Hứa Nhị lang hoang mang hỏi lại một câu, nhưng hắn rất thông minh, lập tức hiểu ý tứ Hứa Thất An.
Không nhanh không chậm rót cho đại ca một chén nước ấm, lại khoác thêm cho mình một cái áo khoác, Hứa Tân Niên ngồi ở trên ghế, nói:
“Không cần, mấy vị đại nho của thư viện đã giúp chúng ta áp đề.”

Sau khi Quốc Tử Giám thành lập, tư tưởng của các học sinh bị giam cầm ở trong tứ thư ngũ kinh, không còn linh khí tiền nhân, Đại Phụng không có thi từ chính là một trong các di chứng.
Nhưng cũng có một chỗ tốt, chính là áp đề càng dễ dàng.
Cái gọi là áp đề, thật ra cùng Hứa Thất An đời trước lão sư gõ bảng đen vạch ra trọng điểm là thao tác giống nhau, bởi vì phạm vi hạn định cùng với phương thức đáp đề, bài thi khoa cử là có thể bị “đoán trước” ở trình độ nhất định.
Trừ áp đề, còn có thao tác xấu xa là mua đề.
Mà thao tác so với mua đề càng tệ hơn là “nội định” .
Cái gọi là nội định, người một loại này cho dù viết không bằng cái rắm chó, cũng có thể thuận lợi qua ải, trở thành cống sĩ.
Thao tác cụ thể chính là mua chuộc quan chủ khảo, trước đó thương lượng sẵn khớp “ám hiệu” như thế nào, ví dụ như cuối hàng đầu tiên là “Lão”, cuối hàng thứ hai là “Thiết”, hàng thứ bốn năm sáu là “666” .
Quan chủ khảo vừa thấy, liền biết đây là người mình.
Dán tên cùng để trống không phòng bị được thủ đoạn chơi xấu như vậy.
Những thao tác xấu xa này, Hứa Thất An là từ chỗ Ngụy Uyên nghe được, nghe xong cảm khái, trí tuệ cổ nhân không thể khinh thường.
Đáng tiếc hành vi mua chuộc giám khảo không cân nhắc, Hứa Tân Niên là học sinh thư viện Vân Lộc, định sẵn hắn vô duyên trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, thậm chí ngay cả tiền nhất giáp cũng chưa chắc có khả năng.
Ở trước khi gặp được Chung Ly, Hứa Thất An chỉ nghĩ như thế nào giúp Nhị lang chép bài, cũng giấu được binh lính giám thị.
Sau khi vắt hết óc, nghĩ đến một biện pháp, đó là mang văn chương chép ở trên đinh đinh, đây là một từ trên mạng, chỉ chỗ ấy của đàn ông.
Phương pháp này linh cảm bắt nguồn từ anh em trên mạng kiếp trước, nhớ rõ có người ở trên mạng thổi phồng mình, nói nữ nhân nhìn thấy nơi đó của hắn có khắc một cái
“Chi”, hoài nghi là tên bạn gái cũ.
Sau khi dồn khí đan điền, nhất trụ kình thiên, thì ra là nó.
Tuy là chém gió không đáng tin, nhưng Hứa Thất An có cảm giác nhập vai rất lớn...
Cái này không quan trọng, quan trọng là, thao tác trên đây Nhị lang hoàn toàn có thể làm được.
Hắn chỉ cần lấy tu vi Tu Thân cảnh của hắn, nói một câu:
Điêu Thuyền của ta...
Sau đó liền có thể ở bên trên viết đoạn văn ngắn năm trăm chữ.
Giám khảo tuyệt đối không phát hiện được.
Nhưng lấy ngạo khí của Nhị lang, đánh chết cũng sẽ không làm như vậy...
Hứa Thất An chậm rãi gật đầu,
“Vậy thi từ thì sao?”

Hứa Tân Niên nhíu mày trả lời:
“Thi từ không cân nhắc, bản thân đệ không giỏi thi từ.”

Trọng tâm hắn chuẩn bị để thi ở thi vấn đáp cùng kinh nghĩa, đương nhiên, học sinh khác cũng tương tự.
Thi từ thứ này, chỉ có thể nói tùy duyên.
“Lo trước khỏi hoạ, đại ca tới đây, chính là vì đoán thi từ.”

Hứa Thất An nói.
“Vậy đại ca tính đoán như thế nào?”

“Trảo cưu, nghĩa là trông vào vận may.”

Hứa Thất An cười thần bí. ...
“Mẹ, con muốn ăn quýt.”

Trong phòng thông nhau, Tiểu Đậu Đinh mặc áo đơn rộng thùng thình đi ra.
“Buổi tối ăn quýt gì, răng còn cần hay không, quýt ở đại sảnh, tự mình đi ra ngoài lấy.”

Thẩm thẩm đang phiền lòng tiền đồ tương lai của con trai.
Tiểu Đậu Đinh không nói một tiếng ra khỏi cửa, nó ở hành lang bên ngoài ăn xong quýt, hài lòng về phòng ngủ.
Nhị thúc cùng thẩm thẩm thì tiếp tục tham thảo tiền đồ Hứa Nhị lang, nói nói, thẩm thẩm liền hối hận lúc trước vì sao phải mang Hứa Tân Niên đưa đi thư viện Vân Lộc.
Nhị lang từ nhỏ đã là thiên tài, trí nhớ lại tốt, khi thư viện Vân Lộc chiêu sinh, Hứa Nhị thúc mang theo con trai đi Thanh Vân sơn kiểm tra, thi một lần là đỗ. “Lúc trước nếu đưa đi Quốc Tử Giám thì tốt bao nhiêu.”
Thẩm thẩm ảo não nói. “Ý kiến đàn bà, thư viện Vân Lộc mới là nho gia chính thống.”
Hứa Nhị thúc hầm hừ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận