Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1916: Sáng tác của Giám chính (1)

Các đại lão lại một lần nữa yên lặng nhìn chăm chú Viên hộ pháp, cho áp lực không tiếng động.
Quả nhiên...
Viên hộ pháp thở dài, sau đó đưa tay lại lấy ra một cái túi thơm, mở ra ở trong ánh mắt cứng ngắc của mọi người.
Một làn khói dâng lên, hóa thành bộ dáng Tô Tô.
Tô Tô trừng mắt người trong phòng, trong miệng phát ra tiếng rít gào của Lý Diệu Chân:
“Cút cho lão nương!”
Thao túng âm hồn, thủ đoạn rất thông thường của đạo môn, thật ra túi gấm Lý Diệu Chân cho Viên hộ pháp là hai cái.
Chuồn chuồn...
Thành viên Thiên Địa hội lập tức giải tán. ...
Hứa phủ.
Hứa Thất An về tới phòng thuộc về hắn cùng Lâm An, ở bốn góc phòng đốt đèn lông soi trên cao, trên bàn sách đặt một bát canh gà nguội ngắt.
Lâm An đắp chăn mỏng, nghiêng người cuộn mình, hơi thở kéo dài đắm chìm ở mộng đẹp.
Mặt nàng mượt mà, mềm mại, véo xúc cảm rất tốt.
Lông mi thật dài rậm mà hơi cong, sau khi nhắm lại đôi mắt hoa đào quyến rũ phong tình kia, nàng thoạt nhìn đoan trang hơn rất nhiều.
Hứa Thất An chưa lập tức lên giường, đi đến bên bàn ngồi xuống, bưng lên canh gà vừa muốn nhấp một ngụm, bỗng nhiên ngẩn người, hắn từ trong canh gà ngửi được mấy vị dược liệu bổ thận tráng dương.
Là vì gần đây khai khẩn ruộng mới quá mức thường xuyên, lo lắng ta thận hư?
Khinh thường ai thế...
Hứa Thất An “Sùm soạp” uống hết canh gà.
Nam nhân đối với thức ăn phương diện này luôn là ai đến cũng không từ chối, cho dù chúng nó đối với nhất phẩm võ phu mà nói là vô dụng.
Uống xong canh gà, hắn trải ra giấy Tuyên Thành, mang đặc điểm cường giả Siêu Phàm của Phật môn viết ra từ đầu tới cuối, sau đó thổi khô nét mực, gấp lại.
Tiếp theo đẩy ra cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào màn đêm, chỉ một lát, một con chim hoang dã vỗ cánh đáp ở trên bệ cửa.
Hứa Thất An đưa lên giấy Tuyên Thành đã gấp lại, con chim hoang cắp trong mỏ, vỗ cánh rời đi.
Mục đích của con chim hoang dã là Hạo Khí Lâu.
Hắn tính trưng cầu một phen ý kiến của Ngụy Uyên, tuy đại thanh y bây giờ là “con gà yếu đuối”, nhưng mưu lược, ánh mắt cùng chỉ số thông minh vẫn còn, sau khi cho ra đủ nhiều tin tức, thì có thể tiến hành thôi diễn.
Sau đó đưa ra đề nghị có giá trị tham khảo.
Nhìn con chim hoang dã biến mất ở trong màn đêm, Hứa Thất An ngồi trở lại bên bàn sách bắt đầu trầm ngâm. “Đầu tiên, Thần Thù đầu nhất định phải cứu ra, cái này trực tiếp liên quan năng lực kháng áp của bên ta khi đại kiếp đến.
Không có nửa bước Võ Thần tọa trấn, Trung Nguyên chính là rau hẹ, tùy tiện Tây Vực cùng Vu Thần giáo cắt. “Tiếp theo, trước đại kiếp, ta phải mang tu vi tăng lên tới nửa bước Võ Thần.
Chỉ bằng một Thần Thù, muốn ứng phó siêu phẩm vẫn có chút miễn cưỡng.
Cho nên, nếu có cơ hội, nhất định phải ăn Già La Thụ.
Nhưng như vậy rất có thể đưa tới Phật môn điên cuồng vồ ngược.”

Lúc trước ở trong dự đoán của hắn, Phật môn chưa chắc nguyện ý vì đầu của Thần Thù tử chiến cùng Siêu Phàm Đại Phụng, như vậy sẽ chỉ làm Vu Thần giáo ngư ông đắc lợi.
Cho nên rất có thể sẽ làm thỏa hiệp nhất định.
Nhưng nếu mục tiêu của Siêu Phàm Đại Phụng là Già La Thụ, vậy quá nửa là không chết không ngừng.
“Nếu lần này không thể chém giết Già La Thụ, vậy ta phải nghĩ biện pháp khác, có hai con đường có thể đi,
một: Bồi dưỡng một cổ thú Siêu Phàm cảnh loại Lực Cổ.
Hai: Ra biển tìm kiếm hậu duệ Thần Ma lĩnh vực tương đồng.”

“Cuối cùng, giải được quan hệ của Phật Đà cùng Thần Thù, hoàn toàn làm rõ sau lưng vị siêu phẩm này rốt cuộc che giấu bí mật gì.
“Phật môn nhiều lần ức hiếp ta, ép người quá đáng, tới lúc đòi nợ rồi.”

Hắn cùng Tây Vực mâu thuẫn cực sâu, có thể nói, Hứa Thất An sau khi bước vào Siêu Phàm, toàn bộ nguy cơ gặp phải đều là Phật môn tham dự.
Thù này phải báo.
Về phần thất bại, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, bởi vì thất bại liền ý nghĩa hắn chết ở A Lan Đà.
Đổi lại mà nói, không đoạt lại đầu của Thần Thù, hắn liền ngọc đá cùng vỡ với Phật môn, để Phật Đà biến thành tư lệnh không quân.
Đây là sự tự tin của một vị nhất phẩm võ phu. ...
Hôm sau, tờ mờ sáng, hắn mở mắt, mang cái chân dài Lâm An gác lên bụng hắn dời ra, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở ra cửa sổ. “Phạch phạch...”

Một con chim hoang dã đáp ở bệ cửa sổ, mỏ ngậm giấy Tuyên Thành gấp thành miếng đậu phụ.
Hứa Thất An tiếp nhận giấy Tuyên Thành, mở ra đọc:
“Đến cấp bậc này, ý nghĩa của mưu kế đã không lớn, phương diện trù tính chung cùng bố cục các ngươi làm tốt lắm.
Nhưng có từng nghĩ tới hay không, ngươi có thể dùng phối hợp giữa hệ thống để nhằm vào Phật môn cùng Vu Thần giáo.
“Đối thủ tương tự có thể như thế, nếu là Vu Thần giáo và Phật môn trao đổi một vị nhị phẩm, chỉ là điều chỉnh nhỏ bé, lại có thể khống chế chiến cuộc kinh thành, thậm chí là chiến cuộc A Lan Đà.
“Tát Luân A Cổ sẽ không đích thân đi Tây Vực mạo hiểm, tam phẩm tác dụng có hạn, là ai sẽ đi, ta nghĩ trong lòng ngươi có tính toán.
Mà Phật môn tam phẩm, nhị phẩm hầu như điêu linh hết, chỉ có một vị nhị phẩm Độ Ách La Hán.
“Nếu nhớ không lầm, hắn cực kỳ tôn sùng đại thừa Phật pháp, muốn làm người đặt nền móng cho đại thừa pháp Phật, người này có thể lấy lợi dụ dỗ.
“Vu Thần giáo hận thấu xương đối với Đại Phụng, ở dưới tình huống ích lợi không lớn, sẽ tuyệt đối không hợp tác với Đại Phụng, cho nên không cần nghĩ kết minh với Tát Luân A Cổ.
“Ngươi cứ an tâm đi về phía tây, kinh thành có ta.”

Phù, tuy Ngụy Công bây giờ là con gà yếu ớt, nhưng hắn hứa hẹn luôn không hiểu sao làm cho người ta yên lòng...
Hứa Thất An phun ra một hơi.
Sau khi rửa mặt đơn giản, hắn một cú bước nhảy bóng ma đến phòng Dạ Cơ.
Hồ ly tinh ngồi ở trước gương trang điểm, chải vuốt mái tóc đen nhánh đẹp đẽ, phát hiện vách ngăn khí cơ phong tỏa căn phòng, nàng thản nhiên nói:
“Lâm An điện hạ không có ý kiến sao?”

Hứa Thất An bĩu môi:
“Vậy ta đi?”

“Ta chỉ là thuận miệng nói chút thôi.”

Dạ Cơ nào chịu thả hắn đi, vội vàng uốn éo vòng eo nhỏ đi qua, mang cái mông tròn mà đầy đặn đưa đến trên đùi hắn, thuận thế ôm cổ Hứa Thất An, vừa nhìn đồng hồ nước vừa nói:
“Chỉ có nửa canh giờ đó.”

Cùng lúc nói chuyện, rất biết câu dẫn người ta lắc lắc bờ mông, để tình lang cảm thụ sự đầy đặn của nàng.
Cùng lắm thì một giây sáu đao thôi, dưới điều kiện tiên quyết thời gian không thay đổi, ấn nút nhanh hơn cũng vẫn thế...
Hứa Thất An ôm Dạ Cơ đẩy tới giường lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận