Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 281: Chuyện ma trong nhà (1)

Kính viễn vọng có tồn tại, sau khi phát hiện thủy tinh, kính bình thường liền được phát triển theo các nhu cầu khác nhau.
Kính viễn vọng ở trong quân đội khá thông dụng, thông thường sẽ được trang bị cho binh sĩ bình thường.
Thám báo tinh anh thì rất ít khi dùng đến, bởi vì sau khi trở thành Luyện Khí Cảnh, thị lực vũ phu sẽ tốt hơn rất nhiều.
Thực lực càng mạnh, cảm giác ngũ quan càng nhạy cảm.
Kính viễn vọng liền mất đi tác dụng.
"Mùi gì vậy?"
Cái mũi của Tống Khanh nhúc nhích.
Hắn theo mùi đi tới phòng bếp dưới lầu, thấy Chử Thải Vi đang sai bảo vài thuật sĩ áo trắng, nấu cái gì đó trong nồi. "Ồ, còn có canh gà, Thải Vi sư muội thật có tâm."
Tống Khanh thấy canh gà, tâm tình tốt hẳn lên. "Thôi đi."
Chử Thải Vi liếc mắt một cái:
"Đây là luyện kim thuật Hứa Thất An dạy cho ta, nếu thành công, thì có thể giúp khắp thiên hạ đều được hưởng đồ ăn ngon."

Nghe Chử Thải Vi nói xong nguyên lý của kê tinh cùng hạt nêm, Tống Khanh trầm ngâm một chút, than thở nói:
"Hứa Ninh Yến thật là kỳ nhân."

Không sai, cái này cũng là luyện kim thuật.
Chiết xuất tinh hoa dược liệu ngưng tụ thành đan dược, chiết xuất tinh hoa từ khoáng thạch chế tạo vũ khí cứng rắn, hoặc giống như một màn trước mắt, từ nấm hương chế tạo nguyên liệu làm mì chính.
Nhất trí với tri thức ngày hôm đó hắn khai đường giảng bài.
Luyện kim thuật bao hàm rất rất nhiều lĩnh vực, ý nghĩa thâm ảo của nó chính là biến lý luận thành hiện thực, hoặc dùng hiện thực chứng minh lý luận. "Ta còn chưa rõ ràng cách làm mì chính, bởi vì hắn không nói cụ thể quá trình, chỉ đơn giản bảo là chiết xuất từ ngũ cốc."
Chử Thải Vi nói. "Sư huynh sẽ giúp ngươi."
Tống Khanh xoa xoa đầu Chử Thải Vi. . . . .
Hai ngày sau khi nhà mới tu sửa xong, Hứa Thất An mời nha môn giúp Nhị thúc cùng thẩm thẩm chuyển nhà.
Thẩm thẩm mặc bộ đồ xanh đậm, áo khoác cùng màu áo choàng, một tay chống thắt lưng, một tay vung khăn tay, vẻ mặt giống như tướng quân lãnh binh, chỉ huy hạ nhân khuân vác đồ vật.
Cái tư thái này, nếu đổi thành một người phụ nữ nhan sắc bình thường, thì có vẻ tục tằng, làm người ta không vui.
Nhưng đổi thành thẩm thẩm đã ba mươi sáu tuổi mà nhìn như thiếu phụ hơn ba mươi, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người đẫy đà thướt tha, thì lại là một loại phong cảnh tú lệ.
Hứa Thất An nghĩ thầm, không biết muội muội thanh lệ thoát tục, khuôn mặt mười phần sắc nét bên cạnh mình, qua chừng hai mươi năm nữa, sẽ giống y như mẹ nàng,
Hay là càng đẹp hơn? Ừm, Linh Nguyệt đã đến tuổi lập gia đình, không biết tên may mắn nào có thể lấy được cô gái xinh đẹp bậc này. . . .
Hứa Thất An cảm khái một tiếng, con gái lớn phải gả ra ngoài, buồn bực cùng Nhị thúc đảm đương chức vụ khuân vác.
Bởi vì thuê đủ nhiều xe ngựa, chỉ cần hai chuyến liền chuyển xong đồ.
Những đồ vật vụn vặt thì thẩm thẩm định mua bên trong thành, vừa vặn mượn cơ hội này thay mới.
Thẩm thẩm và Nhị thúc là trưởng bối, tuy tòa nhà là Hứa Thất An mua, nhưng phòng chủ phía đông vẫn để lại cho hai người ở.
Lúc phân phối phòng, Hứa Linh Nguyệt lúc nào cũng dịu dàng ngoan ngoãn thế mà đứng lên chống lại thẩm thẩm.
Tòa nhà ba tầng rất lớn, nhưng phòng ở trung tâm nội viện thật ra có hạn, phòng khách cùng khu vực người hầu ở, chủ nhân đương nhiên sẽ không ở.
Dựa theo ý thẩm thẩm, phòng đôi liền nhau phía tây sắp xếp cho Hứa Thất An, dù sao tương lai hắn cần cưới vợ sinh con.
Nhưng Hứa Linh Nguyệt nhất định muốn qua đó, ở tiếp giáp đại ca.
Thẩm thẩm nói, ngươi là một đại cô nương còn ở gần huynh trưởng như vậy, không biết xấu hổ.
Hứa Linh Nguyệt bỗng nhiên nóng nảy, lớn tiếng tranh cãi với mẫu thân.
Cuối cùng nàng cũng được ở phòng phía tây, nhưng thẩm thẩm cũng an bài phòng Nhị lang đến phía tây, đồng thời thương lượng với Hứa Thất An, chờ hắn về sau có vợ, lại để Linh Nguyệt cùng Nhị lang đến ở phòng phía bắc.
Hứa Thất An có chút không tình nguyện, bởi vì ở quá gần, lúc hắn ở Giáo Phường Ti không về ban đêm, muội muội sẽ phát hiện.
Đến lúc đó có khi sẽ oán giận.
Hứa Linh Âm thì bị an bài ở trong phòng thúc thúc thẩm thẩm, đứa nhỏ ngủ nhà lạ sẽ sợ hãi, thẩm thẩm sợ con gái nhỏ buổi tối không ngủ ngon, hoặc gặp ác mộng.
Dù sao phòng phía đông đặc biệt lớn, ba phòng liên tiếp.
Hứa Thất An rất nhanh liền bố trí xong phòng mình, căn phòng nhỏ trước kia hầu như không được trang trí, vật làm đẹp cũng không có mấy.
Hắn ra khỏi phòng phơi nắng, thấy Hứa Linh Âm ngồi xổm một mình bên cạnh giếng, khuôn mặt nhỏ sợ hãi trắng bệch, nhưng lại cực lực nhẫn nại không cho bản thân chạy trốn.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
Hứa Thất An hỏi.
"Đại ca. . ."

Nhìn thấy địa ca bản lĩnh cao cường tới đây, Hứa Linh Âm như trút được gánh nặng, có chút sợ hãi chỉ vào miệng giếng:
"Nơi này có quỷ."

"Vậy ngươi ngồi xổm cạnh miệng giếng làm cái gì?"
Hứa Thất An có chút không hiểu được.
Nếu đã biết chuyện ma quái, thì sao không sợ hãi trốn tránh thật xa? Vì sao ngồi xổm bên miệng giếng, kiên trì tới vậy?
"Tỷ tỷ nói, quỷ chuyên ăn đứa nhỏ."

Hứa Linh Âm nhướng mày.
"Rồi sao nữa?"
Nàng lập tức lộ vẻ lén lút, nhích người tới nhỏ giọng nói:
"Ta đang lừa nó đi ra. . .
Đừng cho nó nghe thấy."
"? ? ?"
Hứa Thất An mờ mịt nhìn nàng hồi lâu, giơ ngón tay cái lên:
"Người thích đồ ăn ngon quả là tuấn kiệt."

Mỗi người đều có lý tưởng, Hứa Linh Âm tuổi còn nhỏ nhưng đã tìm được lý tưởng của mình: thế giới này không có gì là không thể ăn, chỉ có thứ ta không nghĩ ra.
Vì ăn ngon, có thể dùng bản thân làm mồi. . .
Phần quyết tâm cùng nghị lực này, từ góc độ nào đó mà nói, nàng là một thiên tài.
"Vậy ngươi tiếp tục cố gắng, chờ lừa được quỷ ra ngoài, đại ca làm thành món ăn ngon cho ngươi."

Hứa Thất An xoa xoa đầu của nàng.
"Ừm!"
Hứa Linh Âm vừa sợ hãi lại vừa hướng tới đáp ứng.
Hoàng hôn, chọn một phòng ăn ở tòa tửu lâu cách nhà mới không xa, một nhà ăn tới mức vô cùng thỏa mãn, tuy mùi vị còn kém Quế Nguyệt lâu, nhưng lại rẻ hơn, khoảng cách cũng gần, về sau có thể thường xuyên tới ăn.
Hứa Thất An nằm trong căn phòng mới, nhìn cột gỗ trên đỉnh đầu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Chuyện dời nhà hình như chưa có gởi thư nói cho Nhị lang?
"Quên đi, chuyện này không cần mình phải quan tâm, ngủ một giấc đã."
. . . . .
Phòng phía đông.
Thẩm thẩm ru ngủ Hứa Linh Âm xong, trở lại bên giường, nhìn chồng ngồi xếp bằng quan tưởng, nàng bỗng nhiên có chút lo lắng:
"Lão gia, về sau Ninh Yến cưới vợ, sẽ không tranh quyền quản nhà với ta chứ? Có khi nào sẽ chuyển chúng ta đến phía tây ở không?
"Ta nghe nói con dâu đều rất ác độc, lúc nào cũng nghĩ biện pháp đấu với mẹ chồng."

Thẩm thẩm tương đối may mắn, năm đó gả cho Nhị thúc, hai trưởng bối Hứa gia đã sớm mất, nàng không bị mẹ chồng ức hiếp.
Nhưng chưa ăn thịt heo, thì cũng từng thấy heo chạy.
Hơn nữa tòa nhà này do Hứa Thất An mua, người “mẹ chồng” như nàng danh bất chính ngôn không thuận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận