Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 195: Trưởng công chúa triệu hoán (2)

Ước định thời gian gặp mặt với Kim Liên đạo trưởng xong, Hứa Thất An rời khỏi thiên thính, lập tức đi tới Hạo Khí Lâu, cầu kiến Ngụy Uyên.
Trong phòng trà rộng rãi thoáng mát, Ngụy Uyên một mình ngồi ở trên sập chơi cờ, tay trái đối phó tay phải, như là đang một mình diễn hai vai kịch. Ngụy Uyên không thèm ngẩng đầu, cười nói:
"Chơi cờ nửa đời người, ban đầu đánh ván nào thua ván đó, được một thời gian thì khi bại khi thắng, đến cuối cùng một đường chiến thắng, đánh bại một vị danh thủ quốc gia, bất tri bất giác, đã không tìm được đối thủ."
Ngươi lần trước chơi cờ cùng Giám Chính, còn không phải đánh ngang tay sao?
Hứa Thất An bĩu môi chế giễu trong lòng.
"Nhưng kẻ địch bên ngoài bàn cờ, vừa nhiều vừa giỏi ẩn núp, thực làm cho người ta đau đầu." Ngụy Uyên buông quân cờ, xoa xoa trán, hỏi:
"Có chuyện gì?"
"Ty chức chỉ điểm Ngụy Công báo lại tiến triển vụ án, "
Dừng một chút, Hứa Thất An nói:
"Rạng sáng hôm qua, Triệu Huyện lệnh huyện Thái Khang đã bị diệt khẩu lúc bị đưa vào ngục giam, việc này phủ nha tạm thời giữ kín không nói ra."
"Cái chết của Triệu Huyện lệnh rất cổ quái, không trúng độc, không có vết thương, như tự nhiên chết vậy." Vẻ mặt Ngụy Uyên có chút ngưng lại, vài giây sau, ánh mắt lóe lên một cái:
"Ngươi có ý kiến gì không?"
"Ty chức tìm đọc tư liệu, phát hiện có thể làm được chuyện này, trừ Ma thần đạo môn, còn có Vu thần đông bắc." Hứa Thất An hít sâu một hơi:
"Án Tang Bạc liên quan Yêu tộc, Vu thần giáo đông bắc, ty chức vắt hết óc, trái lo phải nghĩ, trong triều ngoại trừ vị kia, còn ai có thể đồng thời cấu kết hai thế lực lớn này chứ."
Ầm! Bàn tay Ngụy Uyên bàn tay đặt trên bàn cờ, toàn bộ quân cờ chấn động, hắn dùng ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm Hứa Thất An:
"Ra khỏi nơi này, không thể nói với bất luận kẻ nào những lời như vậy."
Hứa Thất An vội vàng cúi đầu, giải thích:
"Nhưng, nhưng ty chức khó lòng có thể tiếp tục điều tra. . ."
"Lui xuống đi."
Ngụy Uyên lạnh lùng nói.
"Vâng!"
Hứa Thất An rời khỏi phòng trà. Nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, Ngụy Uyên thu dọn quân cờ đâu vào đấy, rửa khay trà. Thay đổi một thân áo xanh, đi đến cửa cầu thang, dặn dò lại viên đang trực:
"Chuẩn bị xe ngựa, bổn tọa muốn vào cung." . . . . .
Hứa Thất An chỉ hận đỉnh đầu không có yên, lúc tự hỏi chỉ có thể khô cằn ngồi, hắn nghe Lữ Thanh cùng ba vị Ngân la trao đổi vụ án, còn bản thân thì suy nghĩ lung tung.
"Trấn Bắc vương ở tận biên cương, mình không có khả năng chạy tới đó rồi thăm dò, hơn nữa cũng không dám tra, trừ khi bệ hạ tự mình hạ xuống thánh chỉ, nếu không chỉ bằng một khối kim bài, còn chưa đủ để tra xét đại thần bậc này."
"Đang ở biên cương. . .
Hắc, nhưng thật ra lại là tạo cho mình bằng chứng ngoại phạm tuyệt hảo." "Nhưng trên đời không có vụ án hoàn mỹ, chỉ cần làm sẽ lưu lại manh mối, mấu chốt ở chỗ mình có thể bắt lấy manh mối không. . . .
Ừm, Trấn Bắc vương không ở kinh thành, nhưng hắn cần một người phát ngôn, người phát ngôn nhất định là một vị nào đó trong triều."
Tạm thời không tra được manh mối về Trấn Bắc vương, bởi vì Ngụy Uyên không chịu giúp hắn, nếu Ngụy Uyên có thể xin về thánh chỉ, vậy tất cả đều không thành vấn đề.
Cũng may thỏ khôn không chỉ một cái hang, người thông minh cũng sẽ không chỉ có một biện pháp.
Hôm nay tới Thanh Long tự không phí công vô ích, hòa thượng Hằng Tuệ là một điểm mấu chốt để đột phá.
Mà muốn tra xét từ điểm này, thì phải nghĩ biện pháp tìm được số 6.
Đây là nguyên nhân vì sao Hứa Thất An vì muốn hẹn Kim Liên đạo trưởng ban đêm gặp mặt.
"Đốc đốc. . ."
Tiếng đập cửa ngắt lời thảo luận của Lữ Thanh cùng ba vị Ngân la, làm cho bọn họ không khỏi nhướng mày, nhìn về phía ngoài cửa. Chu Quảng Hiếu im lặng ít lời đứng ở đó, nói:
"Ninh Yến, Trưởng công chúa cho mời."
Đám người Lữ Thanh quay đầu nhìn về phía Hứa Thất An.
Hoài Khánh tìm mình làm cái gì. . . .
Nhớ mình? Ai nha, ngày hôm qua không phải mới gặp mặt sao, xem ra là một ngày không gặp mà như cách ba năm! Trong đầu Hứa Thất An hiện lên trưởng công chúa dung mạo tuyệt mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng, cùng với hai bầu ngực có thể nói là hùng vĩ của nàng.
Rõ ràng bề ngoài lạnh lùng như tiên tử, dáng người lại cực kỳ giống ma nữ chuyên quyến rũ đàn ông. . . .
Ngự hoa viên. Trên lương đình tứ giác đặt màn che gió lạnh, lò nướng thổi tới từng đọt gió ấm áp. Nguyên Cảnh Đế mặc một thân đạo bào cùng Ngụy Uyên mặc quần áo màu xanh đang đánh cờ, bọn họ một người là Hoàng đế, lại rất khi mặc long bào.
Một người là quyền thần giám sát bách quan, lại luôn mặc quần áo xanh. So sánh với hai người dị biệt này, Thái tử điện hạ ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, cung kính đứng ở bên cạnh Nguyên Cảnh Đế.
"Hôm qua, quốc sư luyện một lò Kim Đan, trẫm sẽ phái người đưa cho ngươi một viên."
Nguyên Cảnh Đế hạ cờ xuống, nhìn nửa ngày, cảm giác thế cờ của mình quá bất lợi, cười nói: "Một viên Kim Đan đổi ba quân cờ, không quá phận chứ?"
Ngụy Uyên vuốt cằm:
"Không quá phận." Lại đi thêm vài nước, Ngụy Uyên cười ăn mất sáu quân cờ trắng của Nguyên Cảnh Đế, cười nói: "Bệ hạ trận doanh có chút loạn, thần giúp ngươi dọn sạch một phen." Nguyên Cảnh Đế mặt mày không chút thay đổi, thản nhiên nói:
"Những năm gần đây, người trẫm nể trọng nhất chính là Ngụy Uyên ngươi. Theo lẽ thường, nếu ngươi năm đó không tiến cung, mà đi con đường khoa cử, đế quốc liền xuất hiện một cái cột chống trời, trẫm cũng không cần vì các việc vụn vặt mà hao tổn tinh thần."
Vẻ mặt Ngụy Uyên hơi ngưng lại, rồi trong nháy mắt khôi phục như thường, cười nói:
"Thần hiện tại không phải cũng đang làm việc cho bệ hạ sao."
Thái tử điện hạ cau mày, nhìn chằm chằm bàn cờ, trầm ngâm không nói.
Không phải vì bàn cờ của phụ hoàng cùng Ngụy Công đang tới đoạn gay cấn kịch liệt, mà là cảm thụ cuộc đối thoại của hai người.
Có một loại cảm giác như ngắm hoa trong sương mù, cái hiểu cái không.
Hai người ngồi trong đình, một người dốc lòng tu đạo hai mươi năm vẫn có thể nắm chắc thế cục triều đình trong tay, tâm thuật đế vương đã luyện tới mức thành thạo vô cùng.
Một người dùng thân phận hoạn quan đứng đầu nha môn Đả Canh Nhân, giỏi cả văn lẫn võ, làm vô số người đọc sách xấu hổ.
Bọn họ đối thoại, nhất định phải cảm thụ, tinh tế cảm thụ. Thái tử đang miên man bất định, lại nghe Nguyên Cảnh Đế nói:
"Án Tang Bạc tra thế nào rồi? Hồ sơ Phủ nha cùng Hình bộ trình lên rối tinh rối mù.
Trẫm nhớ rõ, người chịu trách nhiệm việc này trong Đả Canh Nhân là Đồng la họ Hứa đang phạm tội, đúng không?"
"Hứa Thất An!"
Ngụy Uyên mở miệng, thanh âm rõ ràng, vẻ mặt nghiêm túc.
Nguyên Cảnh Đế hiển nhiên sẽ không để ý một tiểu Đồng la tên là gì, hắn nhìn Ngụy Uyên, có chút bất ngờ không hiểu sao Đại hoạn quan lại ra vẻ trịnh trọng khi nhắc tên một Đồng la.
Bạn cần đăng nhập để bình luận