Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1907: Hứa Thất An nhật kí thứ hai đạn (2)

“Năm Hoài Khánh thứ hai, ngày ba mươi mốt tháng ba, mẹ đẻ quả nhiên không đến cáo trạng nữa, rất tốt.
Thật ra Hứa Nguyên Hòe tuổi này, nên đến thời điểm muốn nữ nhân rồi, bị Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu dẫn dắt hư hỏng trái lại là bình thường, so với cấm dục, không bằng làm người bình thường chút.
Hắn cùng Nguyên Sương hoàn cảnh trưởng thành trong quá khứ có chút dị dạng, dưỡng thành tính cách không tính là quá tốt.
Có câu nói như thế nào nhỉ?
Thơ ấu không tốt cần cả đời chữa khỏi, để cô nương Giáo Phường Ti dùng tấm lòng ấm áp chữa cho hắn đi.
Không khỏi nhớ tới thời điểm ta đến tuổi này của hắn, cũng có một người bạn gái, chỉ biết cố tình gây sự, mỗi lần quậy là khiến người ta da đầu phát tê, thế nào cũng phải ấn nó đặt ở trên bàn phím, mới không cho nó cơ hội làm màu.
So sánh, Hứa Nguyên Hòe xem như hạnh phúc.”

“Năm Hoài Khánh thứ hai, ngày một tháng tư, hôm nay đi Nam Cương một chuyến, tình huống Cực Uyên coi như ổn định, nhưng bức tượng Nho Thánh nứt đã tới eo bụng, trong vòng một năm, Cổ Thần tuyệt đối sẽ phá phong ấn mà ra.
Nói cách khác, trong vòng một năm, đại kiếp tiến đến, lúc này liền nhịn không được nhớ giám chính, lão già thối bây giờ như thế nào rồi?
Hoang mang theo hắn đi Thổ Nhĩ Kỳ rực rỡ, hay là đi Tokyo cùng Paris...
Ừm, tư vị Loan Ngọc thật không tệ.”

“Năm Hoài Khánh thứ hai, ngày hai tháng tư, Lâm An đã có thể nói cười với thẩm thẩm, quan hệ với mẹ đẻ cũng không tệ, tuy tính tình đỏng đảnh vẫn không thay đổi, nhưng thẩm thẩm và mẹ đẻ đều có thể dễ dàng tha thứ.
Chỉ là ngẫu nhiên sẽ đấu với Linh Nguyệt một hồi, hầu như chưa từng thắng...
Ghiền rồi à, ài, bắt nạt Linh Âm cùng Lệ Na một phen không tốt sao, cứ phải tìm Linh Nguyệt gây hấn.
Vẫn là Phù Hương tốt, không thêm phiền cho ta.”

“Năm Hoài Khánh thứ hai, ngày ba tháng tư, Lý Diệu Chân chính thức bái vào Địa tông, Kim Liên đạo trưởng đặt cho nàng một cái đạo hiệu, tên Lam Liên.
Thần con mẹ nó Lam Liên, bây giờ mỗi lần nhìn thấy Lý Diệu Chân, trong đầu ta liền nhớ về là Lam Liên Hoa, a, a “ ...
Năm Hoài Khánh thứ hai, ngày bảy tháng tư.
Trong hoàng cung.
Trong tẩm cung tráng lệ, cửa sổ đóng chặt, cung nữ cùng hoạn quan đều đuổi ra ngoài.
Hứa Thất An thân ở trong tẩm cung, dưới chân là gạch sáng bóng có thể soi gương được, miệng lò than thú vàng bên cửa sổ dâng lên đàn hương lượn lờ.
Trên giường rồng, màn giường thêu hoa văn rồng màu vàng tươi cuộn lên, Hoài Khánh mặc thường phục đế vương, trong vẻ đẹp thanh lạnh xen lẫn sức quyến rũ của đồ nam.
Nam nhân mặc đồ nữ thì không nhìn nổi, nữ nhân mặc đồ nam lại rất có phong vị, thật không công bằng, ừm, Lý Linh Tố, nhị lang và Nam Cung Thiến Nhu mặc đồ nữ, khẳng định có thể nháy mắt hạ gục đại bộ phận nữ tử...
Hứa Thất An nghĩ, hỏi:
“Chuẩn bị xong chưa.”

Trải qua hơn một tháng chuẩn bị, tích tụ, Hoài Khánh mang trạng thái điều chỉnh đến tốt nhất, chuẩn bị đến hôm nay trùng kích tam phẩm.
“Có thể rồi!”
Hoài Khánh nói:
“Sau khi trẫm tấn thăng Siêu Phàm, lũ ruồi bọ phiền lòng kia cũng nên thanh tịnh một đoạn thời gian rồi.”

Theo thế đạo dần dần thái bình, chuyện lớn nhất trước mắt của văn võ bá quan, chính là hôn sự của nữ đế.
Việc này sở dĩ rất khó đè xuống được, vì nó rất quan trọng, nơi này đương nhiên tồn tại huân quý, đại thần dã tâm bừng bừng, muốn “kết hôn” với nữ đế, nhưng bộ phận thành viên Ngụy đảng cùng Vương đảng cũng đang thúc giục Hoài Khánh thành thân.
Bọn họ vừa vặn là người không muốn lập thái tử, nếu Hoài Khánh chậm chạp không thành thân “lập hậu”, như vậy vị trí thái tử sớm hay muộn phải hoa rơi nhà khác, nếu là lập con nối dõi thân vương khác thì thôi.
Nhỡ đâu là con nối dõi Vĩnh Hưng đế trở thành thái tử, chư công cả triều, có một nửa tương lai phải bị thanh toán.
“Không cần phải để ý bọn họ.”

Hứa Thất An cười nói.
Hắn tiếp theo lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, mà Hoài Khánh từ trong lòng lấy ra Huyết Đan.
Trong nháy mắt, khí tức sinh mệnh nồng đậm mênh mông tràn ngập ở trong tẩm cung, chậu hoa đặt ở trong góc, đầu tiên là sinh trưởng xanh um tươi tốt, tiếp đó nhanh chóng điêu tàn, chết vô thanh vô tức.
Huyết Đan ẩn chứa sinh mệnh lực mênh mông, đối với phàm vật, phàm nhân mà nói, lại là thuốc độc trí mạng.
“Đinh!”
Hứa Thất An gõ nhẹ mặt gương Địa Thư, một đạo long khí tráng kiện, như thực chất chui ra, giương nanh múa vuốt lao về phía Hoài Khánh, ngực của nàng ánh sáng màu vàng lan ra như sóng nước.
Hoài Khánh sau khi hấp thu long khí, cầm Huyết Đan lên, nheo mắt đánh giá.
Huyết Đan trong suốt lấp lánh, chạm tay vào cảm xúc ấm áp.
Nàng ngửi khí tức Huyết Đan, liền cảm thấy máu sôi trào, nhịp tim tăng tốc, lỗ chân lông thư giãn, như là đã trải qua một hồi vận động kịch liệt.
Hai má của nàng dâng lên hai mảng đỏ ửng, trong cơ thể khô nóng.
Hoài Khánh nuốt nuốt nước miếng, không đè nén “sự thèm ăn” nữa, mở ra miệng thơm, mang Huyết Đan nuốt vào trong bụng.
Huyết Đan sau khi vào miệng, khí cơ thoáng luyện hóa, liền lập tức hóa thành dòng chảy nóng ùa vào trong bụng.
Hoài Khánh thể nghiệm được đau khổ của Hứa Thất An lúc trước, nàng cảm giác mình nuốt không phải Huyết Đan, mà là một ngụm lớn nham thạch nóng chảy, nóng rực đầu tiên là nổ tung ở trong cổ họng, “nóng chảy” cổ họng của nàng, phá hư dây thanh của nàng, khiến nàng mất đi công năng nói chuyện.
Ngay sau đó, theo thực quản hướng xuống bị bỏng, tiến vào dạ dày.
Mà trong quá trình này, luồng lực lượng Huyết Đan này đã có chút ít dung nhập trong máu, đang theo mạch máu, tràn đi tứ chi bách hải, từ bên trong xé rách thân thể.
Loại thống khổ này là hơn lăng trì ngàn lần trăm lần, người Luyện Thần cảnh trở xuống, sẽ ở trong thống khổ như vậy nháy mắt chết đi.
Ý thức của Hoài Khánh nhanh chóng hỗn loạn, trở nên mơ hồ, đắm chìm ở trong thống khổ thật lớn.
Lấy Huyết Đan tấn thăng Siêu Phàm, cần chịu đựng thống khổ cực kỳ đáng sợ, đủ để dễ dàng giết chết bất cứ một vị tứ phẩm nào.
Lấy phương pháp trục lợi tấn thăng Siêu Phàm, đây là trả giá cần thiết.
Những thứ này, Hứa Thất An đã sớm báo cho Hoài Khánh.
Nàng là có chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng không ngờ được thống khổ là khủng bố cùng đáng sợ như thế.
Khó có thể thừa nhận, căn bản khó có thể thừa nhận...
Nguyên thần Hoài Khánh nhanh chóng hủy diệt, như là bông tuyết tan vào trong nước, sụp đổ tan rã.
Trong ý thức còn sót lại của nàng chỉ còn lại có sợ hãi.
Sợ hãi đối với tử vong, sợ hãi đối với thống khổ, tựa như đứa nhỏ bước đi ở trong băng tuyết, khát vọng phía trước xuất hiện ánh đèn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận