Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 163: Quan chủ sự (2)

“Bệ hạ ban thưởng một tấm kim bài, nhưng hành tẩu ở hoàng thành, trừ hậu cung cùng mấy nơi đặc thù, ngươi bằng lệnh bài này, có thể thông suốt.”
Hứa Thất An nhận lệnh cáo lui.
Ngụy Uyên nhìn theo bóng lưng hắn rời khỏi, nghe cầu thang truyền đến bước chân rất nhỏ, nhìn về phía Dương Nghiễn:
“Nghe nói giám chính bị bệnh?” Dương Nghiễn gật gật đầu.
Con ngươi Ngụy Uyên trầm tĩnh, im lặng thật lâu:
“Lão già!” ...
Rời khỏi Hạo Khí Lâu, Hứa Thất An đến thẳng Xuân Phong đường, nói:
“Đầu nhi, lập tức triệu tập hai vị Ngân la Kim Ngọc đường Trấn Tà đường, ở sân trước nha môn tập hợp, tốc độ!”
Lý Ngọc Xuân vẻ mặt ngây dại, sau một lúc lâu, trừng mắt nói:
“Ngươi là đầu nhi, ta là đầu nhi?”
Tiểu lão đệ thế mà hướng hắn vênh mặt hất hàm sai khiến. Hứa Thất An đưa ra kim bài: “Ta bây giờ là quan chủ sự bệ hạ khâm điểm, từ hôm nay chúng ta việc nào ra việc nấy, ta gọi ngươi đầu nhi, ngươi gọi ta là đại nhân.
“Đầu nhi, giúp đại nhân đi mời hai vị Ngân la.”
Lý Ngọc Xuân buồn bực đi, việc nào luận việc nấy?
Luôn cảm thấy nơi nào rất kỳ quái. Ngân la Trấn Tà đường họ Dương, tên Phong, là người trung niên cao gầy làn da ngăm đen, mi tâm có một nốt ruồi to màu đen.
Ngân la Kim Ngọc đường là hán tử râu quai nón, tên Mẫn Sơn.
Hai má có một vết sẹo đao chênh chếch, nhìn hết sức hung ác. Lại thêm Xuân Phong đường Lý Ngọc Xuân, ba vị Ngân la cộng thêm mười hai Đồng la, rất nhanh tập kết tại sân trước. Dựa theo “phong tục” của nha môn, trước khi ra ngoài phá án, cần tập kết ở sân trước, do quan chủ sự dẫn đầu phát biểu, ủng hộ lòng người.
Đồng thời cũng là làm cho Đả Canh Nhân khác xem.
“Đêm qua Tang Bạc xảy ra vụ nổ, Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu bị hủy, bệ hạ mặt rồng tức giận, mệnh lệnh nha môn trong nửa tháng tra ra chân tướng, bắt lấy tặc nhân.”
Hứa Thất An một tay đè đao, dáng người thẳng tắp, ánh mắt sắc bén:
“Ta phụng khẩu dụ bệ hạ, tự mình truy tra án này, các ngươi hợp tác làm việc, cần phải toàn lực ứng phó, báo đáp hoàng ân.”
Trong lòng Hứa Thất An bổ sung một câu:
Xử lý xong hội sở gái gú, làm không xong chém đầu ngoài chợ.
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh. Bởi vì đều là Ngân la, Đồng la dưới trướng Dương Nghiễn, mọi người coi như nghe lời, chỉ là có chút không phục, nghĩ Hứa Thất An một tên Đồng la, lấy đâu ra kinh nghiệm cùng năng lực xử lý chuyện lớn như vậy.
Cũng không biết bệ hạ sao có thể khâm điểm hắn làm chủ quan phá án. Rời khỏi nha môn Đả Canh Nhân, xoay người lên ngựa, Mẫn Ngân la mặt đầy râu xồm, hỏi:
“Hứa đại nhân, chúng ta đi đâu?”
“Đương nhiên phải đi hiện trường.”
Hứa Thất An nói. Đoàn người giục ngựa chạy tới hoàng thành, lựa chọn tuyến đường tiết kiệm thời gian nhất: đi ngang qua hoàng thành.
Thật ra cũng có thể vòng qua hoàng thành đi thăm dò hiện trường, Hứa Thất An dựa vào kim bài trong tay, như thế nào tiết kiệm thời gian thì làm như thế đó.
Ở trong bất cứ vụ án nào, giành giật từng giây là nguyên tắc Số 1.
Ở dưới cấm quân dẫn dắt, các Đả Canh Nhân tới Tang Bạc, nơi này cảnh vật thay đổi hẳn, hành lang nối với bên bờ đã phá hủy ở trong vụ nổ, đài cao cẩm thạch giữa hồ cũng hư không biến mất. Tang Bạc mặt nước sạch sẽ, cái gì cũng không có, ai có thể nghĩ được mấy ngày trước đây còn từng ở đây cử hành đại điển tế tổ long trọng. Bên hồ bỏ neo một chiếc thuyền nhỏ, Hứa Thất An nói: “Mấy người chúng ta qua xem, xuống nước.”
Hứa Thất An dẫn đầu nhảy lên thuyền nhỏ, lặng lẽ thò vào trong lòng, ấn mặt trái tấm gương ngọc thạch nhỏ, đổ ra “sách ma pháp” đại nho đưa tặng, xé xuống một tờ trong đó, túm ở trong tay. Ngân la khác theo sau lên thuyền, lưu lại mười hai tên Đồng la cùng một hàng cấm quân ở bên bờ. Lý Ngọc Xuân khua mái chèo, chèo đến giữa hồ. Dương Phong Dương Ngân la cao gầy nhìn Hứa Thất An, đột nhiên nói:
“Hứa đại nhân, ta đi xuống.”
Hứa Thất An nói:
“Vậy ngươi cùng nhau xuống nước với ta.”
Nói xong, dẫn cháy trang giấy, mở ra Vọng Khí Thuật. Keng...
Hắn rút bội đao, ngậm trong miệng, tung người nhảy xuống nước.
Nước hồ lạnh như băng kích thích lỗ chân lông, một chuỗi bọt khí rất nhỏ từ khóe miệng Hứa Thất An ngậm trường đao hắc kim toát ra.
Hắn dốc sức mở to hai mắt, quan sát tình huống đáy nước.
Nền đài cao cẩm thạch kéo dài mãi đến đáy hồ, mặt cắt đứt gãy đài cao sụp xuống cách mặt nước hơn một trượng.
Tiếng mạch nước ngầm tuôn trào truyền đến, Hứa Thất An quay đầu nhìn thoáng qua, là Dương Ngân la đi lên theo.
Dương Ngân la làn da ngăm đen cũng quan sát một chút tình huống đài cao cẩm thạch sụp xuống, trong lòng lập tức có phán đoán, hắn mang suy luận của mình đè ở trong lòng, tính sau khi lên bờ thử một chút tiểu Đồng la được ủy thác trọng trách này.
Lúc này, Dương Ngân la phát hiện Hứa Thất An theo nền đài cao cẩm thạch, hướng đáy nước lặn xuống. Hắn vội vàng đuổi theo, càng xuống dưới, tầm mắt càng mơ hồ, đến cuối cùng chỉ còn lại có tối đen. Dương Ngân la liền không đi theo nữa, tự mình nổi lên.
“Ào!“
Hắn nhảy ra khỏi mặt nước, leo lên thuyền nhỏ, vừa vận khí chưng khô nước hồ lạnh lẽo, vừa nhìn quét qua mọi người: “Hứa đại nhân đi hướng đáy hồ rồi, nơi đó một mảng tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy.”
Hứa Thất An rất nhanh đến đáy hồ, trong mắt lưu chuyển thanh khí, trong bóng đêm như là hai bóng đèn nhỏ. Đáy nước chất đống bùn, lấy nền đài cao cẩm thạch làm trung tâm, từng cây cột đá lấy quy luật độc đáo sắp hàng, mang đài cao bảo vệ ở trung ương.
Đây tựa như là trận pháp nào đó...
Trong lòng Hứa Thất An đoán.
Ở kinh thành Đại Phụng, có thể bố trí trận pháp chỉ có thuật sĩ Ti Thiên Giám, nói cách khác, năm đó Ti Thiên Giám cũng tham dự xây dựng Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu.
Bởi vậy có thể suy đoán, biết bí mật Tang Bạc trừ đương kim thánh thượng, còn có giám chính lão già thối kia... Cho nên, giám chính sinh bệnh là thật? Hoặc, là vì Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu sụp xuống tạo thành?
A... Nơi này rốt cuộc cất giấu bí mật gì.
Thế lực mưu đồ bí mật Tang Bạc, tặc nhân phá hư Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu, tuyệt đối là đẳng cấp vương giả. Hứa Thất An tự nhận mình ở rank bạc ghẻ...
Ta một tiểu Đồng la xen vào trong đó, cảm giác lúc nào cũng có thể bị trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết...
Cho dù ta có thể tra ra chân tướng, hoàng thất có thể tha cho ta sao? Nghĩ đến đây, trong đầu Hứa Thất An nặng trịch.
“Ngụy Uyên đã chỉ rõ con đường cho ta, gặp phiền toái không thể giải quyết thì thông báo nha môn, thông báo Dương Kim la...
Cái ám chỉ này đủ rõ ràng rồi, ta chỉ là binh sĩ dò đường, chó săn phụ trách truy tung.
Thật sự không được, ta cùng lắm giả chết thoát thân, rời xa kinh thành thôi.”
Khi suy nghĩ lóe lên, hắn quạt tứ chi, tới gần cột đá cách mình gần nhất. Bề mặt cột đá điêu khắc vặn vẹo, văn tự nòng nọc cổ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận