Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 863: Mặt mũi (1)

“Thật sự cần cảnh giác là Võ Lâm minh minh chủ Tào Thanh Dương, người này là đứng thứ ba võ bảng, giang hồ đồn, hắn bước một chân vào bậc cửa tam phẩm.
Là một trong những người có hi vọng trở thành tam phẩm nhất giang hồ Đại Phụng mấy trăm năm qua.”

Sở Nguyên Chẩn trầm ngâm nói:
“Hắn chiến lực chân thật như thế nào?”

Bước một chân vào tam phẩm, ý kiến này quá mức không rõ ràng, không thể cân nhắc chiến lực chân thật.
Kim Liên đạo trưởng phân tích: “Hai tên Dương Nghiễn cũng đánh không lại hắn.”
Nói cách khác, ba Dương Nghiễn mới có thể đánh thắng, hoặc đánh ngang hắn...
Sở Nguyên Chẩn lộ ra vẻ mặt nặng nề.
Từ khi nào đầu nhi trực thuộc trước đây của ta biến thành đơn vị cân nhắc chiến lực...
Hứa Thất An dùng phương thức nói nhảm để giảm bớt áp lực.
“Triều đình phái bao nhiêu quân đội tới?”

Lý Diệu Chân hỏi.
“Không phải quân đội, mà là một đám cao thủ thần bí, bọn họ khoác áo bào đen, đeo mặt nạ, hơn hai mươi người, mang theo hỏa pháo, đóng quân ở trên trấn nhỏ ngoài mười mấy dặm.”

Kim Liên đạo trưởng miêu tả.
“Mật thám của Trấn Bắc vương? !”
Xem ra thế lực Trấn Bắc vương để lại bị Nguyên Cảnh Đế thu nạp rồi...
Hứa Thất An cùng Lý Diệu Chân liếc nhau.
“Thì ra là mật thám của Trấn Bắc vương.”

Kim Liên đạo trưởng giật mình nói.
Kẻ địch cao thủ có hơi nhiều, không nói cái khác, chỉ luận tứ phẩm võ phu, nhân số đã nghiền áp bọn họ.
Lệ Na không tim không phổi cũng cảm nhận được áp lực nặng nề.
Hứa Thất An đứng ở bên cạnh ao, ánh mắt nhìn Cửu Sắc Liên Hoa, đột nhiên hỏi:
“Đạo trưởng, Cửu Sắc Liên Hoa này đối với ngươi mà nói phi thường quan trọng nhỉ, cho dù hi sinh lớn nữa, cũng phải bảo toàn.”

Đám người Lý Diệu Chân sửng sốt, cùng nhìn về phía hắn, Sở Nguyên Chẩn dẫn đầu nhấm nuốt ra thâm ý trong đó.
Lý Diệu Chân đứng sau, sau đó là Hằng Viễn.
Lệ Na chưa thể thông qua khảo nghiệm chỉ số thông minh.
Ta nhớ rõ Kim Liên đạo trưởng từng nói, ngày đó sở dĩ bị thương nặng trốn vào kinh thành, là vì khi ăn cắp Cửu Sắc Liên Hoa bị đạo thủ nhập ma đánh bị thương.
Tác dụng cùng giá trị của Cửu Sắc Liên Hoa, lớn hơn so với ta tưởng tượng, bằng không Kim Liên đạo trưởng sẽ không liều chết trở về ăn cắp...
Sở Nguyên Chẩn nghĩ tới chi tiết này.
Tuy Cửu Sắc Liên Hoa là dị bảo hiếm thấy, nhưng nếu không phải có tác dụng cực kỳ quan trọng, đối mặt cục diện địch mạnh vây quanh nhìn chằm chằm như vậy, bỏ qua hoa sen, bảo toàn thực lực mới là lựa chọn chính xác, mà Kim Liên đạo trưởng chỉ muốn cùng bọn họ cứng đối cứng...
Lý Diệu Chân nhìn Hứa Thất An, không hổ là ngươi!
Hằng Viễn nghĩ xấp xỉ với hai người.
“Không sai, Cửu Sắc Liên Hoa phi thường quan trọng, là một trong những mấu chốt ta thanh lý môn hộ, không thể có sai sót.”

Kim Liên đạo trưởng thản nhiên trả lời, nhưng chưa giải thích nguyên do trong đó.
Đạo trưởng, phải thêm tiền...
Hứa Thất An thiếu chút nữa không khống chế được, để miệng bật ra câu này.
Lúc này, một vị đệ tử vội vàng chạy tới, sốt sắng hô:
“Đạo trưởng, có một đám tán tu giang hồ thừa dịp trận pháp bị ép, công vào, nhân số rất nhiều.”
Kim Liên đạo trưởng quay đầu nhìn về phía Hứa Thất An cùng Lý Diệu Chân:
“Việc này cần làm phiền hai vị.”

Hứa Thất An lập tức nhìn về phía Lý Diệu Chân, phát hiện nàng cũng không kinh ngạc.
“Một ít tán tu mà thôi, lấy thực lực Thiên Địa hội, không khó giải quyết chứ.”

Hắn nhíu mày nói.
Giọng điệu Bạch Liên đạo trưởng rất bất đắc dĩ giải thích:
“Đám tán tu giang hồ đó là phiền toái nhất, chúng ta không muốn tạo nhiều sát nghiệt, nhưng nếu mặc kệ, lại rất có thể bị cắn ngược lại một phát.
“Số lượng đông đúc, thủ đoạn chay mặn không kiêng kỵ, đối với đệ tử bình thường uy hiếp vẫn là rất lớn.
Nhưng tàn sát sinh linh lại là tối kỵ...”

“Cho dù sinh mệnh bị uy hiếp, cũng không được?”
Hứa Thất An kinh ngạc hỏi lại.
Bạch Liên lắc đầu, thấp giọng nói:
“Địa tông tu là công đức, mà không phải đạo tâm.”

Ý tứ của nàng là, không thẹn với lương tâm thứ đó không thích hợp cho Địa tông, chỉ cần giết người, sẽ có tổn hại công đức...
Nếu từ góc độ này lý giải, giết kẻ tội ác tày trời thì không sao, bởi vì trừ ác chính là dương thiện.
Nhưng đám giang hồ tán tu kia không có khả năng tất cả đều là kẻ ác...
Hứa Thất An có điều lĩnh ngộ.
Sở Nguyên Chẩn cười nói:
“Ta cũng đi hỗ trợ đi.”

Hằng Viễn chắp hai tay:
“A Di Đà Phật, bần tăng cũng đi nói một chút Phật lý với bọn họ.”

Thật ra, Hằng Viễn là võ tăng, trên đầu không có vết hương, nói từ trên lý luận là không kiêng gì, có thể ăn thịt uống rượu, có thể sát sinh, cũng có thể ngủ hoa khôi.
Chẳng qua Hằng Viễn là ngoại tộc, hắn luôn lấy quy củ “tu thiền” yêu cầu bản thân.
Kim Liên đạo trưởng nói:
“Cũng không phải bảo các ngươi đánh đuổi đám thất phu đó, mà là muốn cho bọn hắn biết khó mà lui, đừng quấy rối ở lúc hạt sen chín.”

Bạch Liên đạo cô nói tiếp:
“Thật ra Hắc Liên cố ý phát tán tin tức, đưa tới đám giang hồ du hiệp này, bổn ý chính là dùng bọn họ để làm lính dò đường, mấy ngày qua, bọn họ đảm nhiệm đầy đủ nhân vật dò đường vật hi sinh.
“Mà trong tán tu cũng có cao thủ, không thể khinh thường.
Nếu không thể sớm giải quyết tai hoạ ngầm này, ngày mai quyết chiến, lực lượng này sẽ làm chúng ta phi thường đau đầu.”

Nói xong, Bạch Liên đạo cô không ngừng nhìn về phía Lý Diệu Chân và Hứa Thất An, nàng lúc này đã biết tính toán của Kim Liên đạo thủ.
Lý Diệu Chân nghe vậy, tràn đầy tự tin gật đầu:
“Ta ở trên giang hồ có vài phần danh tiếng mỏng manh, bạn bè nhiều, không quen, cũng đồng ý nể mặt ta mấy phần.
Giao cho ta đi.”

Hứa Thất An đang muốn đi theo đám người Lý Diệu Chân, Kim Liên đạo trưởng đột nhiên gọi hắn lại: “Hứa công tử, ngươi tụt lại nửa bước, bần đạo có việc nói với ngươi.”

Hắn giật mình, đã biết nguyên nhân, dừng bước, nhìn bốn vị đồng bạn Thiên Địa hội rời khỏi.
Chờ sau khi bóng lưng bọn họ biến mất, Kim Liên đạo trưởng vẫy vẫy tay, mảnh vỡ Địa Thư tự động bay khỏi túi Hứa Thất An, rơi vào lòng bàn tay lão đạo sĩ.
Ông cầm mảnh vỡ Địa Thư, cười mà không nói.
Thấy thế, Bạch Liên biết điều nói:
“Ta ra bên ngoài xem cuộc chiến.”

Bên cạnh ao lạnh, chỉ còn lại có hai người Kim Liên đạo trưởng cùng Hứa Thất An, lão đạo sĩ cắn đầu ngón tay, dùng máu tươi ở mặt gương mảnh vỡ Địa Thư vẽ một đạo bùa.
Hứa Thất An kiễng chân rình coi, nhưng bị Kim Liên đạo trưởng chặn,
“Mảnh vỡ Địa Thư là chí bảo Địa tông ta, ngươi đã không nguyện vào Địa tông ta, vậy bần đạo cũng chỉ có thể tuần hoàn quy củ “đạo bất truyền phi nhân”.”

Đạo trưởng, ngươi một chút tinh thần kết nối nhau cũng không có, tinh thần kết nối nhau là cái gì?
Là chơi đĩ miễn phí!
Không đúng, là chia sẻ...
Hứa Thất An nói nhảm trong lòng.
Kim Liên đạo trưởng bấm tay, ‘đinh’ một tiếng gõ ở mặt gương, chú văn đầm đìa máu chợt sáng lên, sau đó ẩn vào trong mảnh vỡ Địa Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận