Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1572: Bình ổn nghiệp hỏa cần cảm giác nghi thức (1)

So sánh với lần đó, bây giờ khí tức Cổ Thần suy yếu đến cực điểm, thân thể như núi thịt trải rộng vết thương, bên người cũng không có sinh linh tùy thời tùy chỗ giao phối, cùng với cái xác không hồn đi theo nó.
Tuy đây chỉ là một giấc mơ, nhưng Hứa Thất An có thể cảm nhận được Cổ Thần suy yếu.
Theo Cổ Thần tiến vào Cực Uyên, hình ảnh tan vỡ, Hứa Thất An ở trong phòng tối tăm mở mắt ra, phát hiện cánh tay mình bị cái gì gặm.
Quay đầu nhìn, Hứa Linh Âm ôm cánh tay hắn, vừa ngủ vừa gặm, nhíu lông mày nhợt nhạt, tựa như là đang nghi hoặc vì sao không gặm được móng heo.
Thật sự đủ rồi, ta sao có thể có ngươi loại em gái vừa ngu xuẩn vừa tham này...
Hứa Thất An rút về cánh tay, nắm cái mũi nhỏ của Hứa Linh Âm, mười mấy giây sau, nó dụi mắt tỉnh lại, mơ mơ màng màng bộ dáng ngây thơ.
“Muội có phải đói rồi hay không?”

Hứa Thất An hỏi.
“Đại oa, muội vừa rồi mơ thấy đồ ăn ngon.”

Tiểu Đậu Đinh hoa chân múa tay một phen, dùng giọng điệu khoa trương nói.
Nó sau đó ủy khuất nói:
“Nhưng muội không gặm được.”

Muội nếu có thể gặm nổi Kim Cương Thần Công Đại Thừa kỳ, muội liền có thể xuống Cực Uyên ăn Cổ Thần rồi...
Hứa Thất An chỉ vào tay phải trải rộng vết gặm rất nhỏ của nó: “Xem, tay muội cũng bị gặm rồi.”
Tay phải của nó còn lưu lại vết răng không quá rõ ràng, nước miếng đã bay hơi, Hứa Thất An đánh giá, có thể là lúc gặm cổ tay bản thân có hơi đau, cho nên bản năng không hạ khẩu mạnh.
Mà lúc cắn hắn, Hứa Linh Âm là dùng ra sức bú mẹ.
Tiểu Đậu Đinh nhìn tay phải mình, quả nhiên có vết cắn, nó chấn động, vẻ mặt khoa trương trợn to mắt:
“Ai muốn ăn tay của ta.”

“Là Lệ Na!”
Hứa Thất An nói.
Tiểu Đậu Đinh vừa nghe, nhất thời vẻ mặt cảnh giác, nghẹn một hồi lâu, lớn tiếng nói:
“Tỷ ấy khẳng định là thèm thịt muội buổi tối ăn.”
Hứa Thất An dùng vài giây mới lý giải ý tứ của nó:
Lệ Na muốn thông qua ăn nó, để cướp đi chỗ thịt kia nó buổi tối ăn.
“Ca vừa mang nàng đánh chạy rồi.”

Hứa Thất An an ủi nói.
“Cảm ơn đại oa !“
Tiểu Đậu Đinh như trút được gánh nặng, nếu sư phụ muốn ăn nó, vậy nó liền không có cách nào, bởi khí lực sư phụ lớn hơn nó.
Hứa Linh Âm vừa mới thăng cấp, lượng cơm ăn lại lớn, cho nên mới sẽ cảm thấy đói, lại bởi vì tham ngủ, cho nên không thể đói tỉnh, lúc này mới có hành vi vừa ngủ vừa gặm “móng heo”.
Hứa Thất An ra ngoài, ở phòng bếp tìm được một cái đùi không biết là loại động vật nào, cắt miếng, xào cho Hứa Linh Âm một mâm thịt.
Trong phòng ánh nến tối tăm, bên cạnh bàn, hắn nhìn em gái út miệng đầy dầu mỡ, tâm tư lại bay tới trên chín từng mây.
Thần Ma từng là chúa tể trong thiên địa, Thần Ma rốt cuộc khủng bố bao nhiêu, cho đến ngày nay, đã không có ai có thể nói rõ nữa.
Nhưng có thể từ trong sự cường đại của một ít hậu duệ Thần Ma, đáy giếng nhìn trời, hiểu biết được đôi chút.
Hiện nay yêu man hùng cứ phương Bắc, Cửu Vĩ Thiên Hồ, cùng với một ít linh thú cường đại trên Cửu Châu đại lục, linh thú hải ngoại, những thứ này đều là hậu duệ Thần Ma.
Bởi vậy phỏng đoán, Thần Ma thời đại viễn cổ, tuyệt đối cường đại đến mức làm người ta run rẩy.
Nhân tộc tu hành giả đời sau, đối với nguyên nhân Thần Ma kết thúc vẫn luôn tranh luận không ngớt.
Ý kiến lan rộng, chủ lưu nhất là, Nhân tộc và Yêu tộc quật khởi, đánh bại Thần Ma tung hoành viễn cổ đại lục, chúa tể sinh linh thiên hạ.
Sau khi Thần Ma chết, hậu duệ nó cùng nhân yêu hai tộc tiến hành đấu tranh dài đến mấy ngàn năm, cuối cùng bị tiêu diệt hầu như không còn.
“Trong hình ảnh ta nhìn thấy, không có nhân loại, cũng không có Yêu tộc...
“Những hình ảnh này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là Thất Tuyệt Cổ “truyền” cho ta, mà Thất Tuyệt Cổ quá nửa là thủ đoạn giãy thoát phong ấn của Cổ Thần, đổi lại mà nói, những hình ảnh này rất có thể là bộ phận ký ức của Cổ Thần.
“Nếu không phải nhân loại, vậy là tồn tại thế nào, có thể mang Thần Ma tàn sát hết?
Cổ Thần lại là như thế nào may mắn thoát nạn.
Nó thoạt nhìn cũng bị đánh sắp chết rồi.”

Hứa Thất An nghĩ tới “thủ môn nhân”, thủ là cửa nào?
Không, “môn” hẳn là có ngụ ý khác.
“Bạch Đế không hỏi Cổ Thần chuyện Thần Ma vẫn lạc, ý nghĩa nó là biết chân tướng.
Nếu thủ môn nhân tàn sát Thần Ma, vậy nó vì sao phải hỏi thêm điều này?
“Mà Cổ Thần nói, nó vốn tưởng thủ môn nhân là Nho Thánh, nhưng Nho Thánh là người một ngàn năm trước.
Bởi vậy có thể thấy được, thủ môn nhân hẳn là không phải hung thủ tàn sát Thần Ma.
Thần Ma vẫn lạc có nguyên nhân khác.
“Bạch Đế trước hỏi Đạo Tôn ở nơi nào, biết được Đạo Tôn có thể đã chết, sau đó mới hỏi thủ môn nhân là ai, cái này có phải hay không ý nghĩa, Bạch Đế hoài nghi Đạo Tôn là thủ môn nhân?
“Khi đại thời đại hạ màn, sẽ không thiếu nó, hắc, cái này có thể chính là nguyên nhân Nho Thánh phong ấn toàn bộ siêu phẩm hay không.”

Bằng vào suy luận logic tinh tế, hắn vẫn là ra một ít kết luận hữu dụng.
“A, đúng rồi, Ngụy Công ở trong di thư từng nói, thế giới này tàn khốc hơn xa so với ta tưởng tượng.
Hắn là biết được bí mật trong đó, hoặc có phán đoán phải không?
Nếu là như thế, vận mệnh Ngụy Công bỗng nhiên sẽ không cực hạn ở triều đình nữa.”

Lúc này, Hứa Linh Âm chưa hết thèm liếm khay gốm sứ, nói:
“Ăn no rồi.”

Hứa Thất An phục hồi tinh thần lại, liếc cái khay không cần rửa một cái: “Thật sự ăn no rồi?”

“Nếu có một khay nữa thì tốt rồi.”

Hứa Linh Âm được đằng chân lân đằng đầu.
“Đủ rồi, buổi tối đừng ăn quá nhiều.”

Hứa Thất An mang nó xách lên, ném đến trên giường:
“Ngủ đi.”

“Nhưng không ăn no, muội ngủ không được.”

Tiểu Đậu Đinh cố gắng đấu tranh, vài phút sau... “Khò, khò...”

Nó ngủ say như chết rồi.
Hứa Thất An dung nhập trong bóng ma, rời khỏi tòa nhà của tộc trưởng.
Ngủ với hắn mà nói là một loại hưởng thụ, mà không phải nhu cầu, hôm nay thu hoạch lượng tin tức quá lớn, khiến hắn không có tâm tình ngủ.
Ở Bá Sơn đi dạo một vòng, hắn tìm được một chỗ đầm nước trong suốt thấy đáy.
Vì thế tính tắm một cái, nhân tiện giặt quần áo.
Hôm nay giao thủ với thủ lĩnh Cổ tộc, lại đi Cực Uyên, trên người tuyệt không sạch sẽ.
“Ài, từ khi bước vào giang hồ tới nay, quan niệm vệ sinh của ta càng ngày càng kém, thường xuyên không tắm rửa không đánh răng đã đi ngủ...”

Tuy vệ sinh đối với một Siêu Phàm cường giả mà nói, không phải quan trọng như vậy.
Phốc...
Hắn cởi quần áo, nhảy xuống nước, mát lạnh thoải mái, làm cho tinh thần người ta rung lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận