Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 665: Chuyện cũ Tô gia (1)

Vương thủ phụ bước ra, chắp tay nói: “Kế này hại nước hại dân, Viên Hùng đáng giết! “Bệ hạ, đang lúc cày bừa vụ xuân, dân chúng ngày mùa, không thể lao dịch thêm nữa.
Từ xưa dân coi cái ăn là trời, bất cứ chuyện gì, cũng không thể ở lúc cày bừa vụ xuân quấy rầy dân chúng. “Mặt khác, năm trước thiên tai liên tục, dân chúng lương thực dư không nhiều, kế này không khác lửa cháy đổ thêm dầu, mang người ta đẩy vào chỗ chết.”
Tả đô ngự sử Viên Hùng lông mày giật giật, đang muốn phản bác, liền nghe Chử Tương Long cười lạnh nói: “Vương thủ phụ yêu dân như con, mạt tướng bội phục.
Chỉ là, chẳng lẽ dân chúng các nơi Sở Châu, không phải con dân Đại Phụng sao. “Vương thủ phụ đối với sự sống chết của bọn họ, coi như không thấy sao.”
Vương thủ phụ thản nhiên nói: “Triều đình ở đất bắc đóng quân tám vạn sáu ngàn hộ, mỗi hộ cấp sáu mẫu ruộng tốt, ruộng quân đội nhiều tới năm ngàn khoảnh.
Hàng năm...”
“Biên quan lâu không có chiến sự, Sở Châu các nơi bao năm qua mưa thuận gió hoà, cho dù không có lương thảo điều động, dựa theo lương thực dự trữ của Sở Châu, cũng có thể chống đỡ mấy tháng.
Sao đột nhiên gian thiếu tiền thiếu lương. “Sợ là những ruộng quân đội kia, đều bị một số người nào đó xâm chiếm rồi nhỉ.”
Sở Châu là châu tận cùng phương bắc của Đại Phụng, tiếp cận lãnh địa man tộc phương Bắc.
Chử Tương Long ỷ vào thân vương chống lưng, không chút úy kỵ, hừ lạnh nói: “Người đọc sách trừ động mồm mép, từng đánh trận chưa, từng cầm quân chưa?
Các ngươi ở kinh thành hưởng thụ, lại không biết tướng sĩ biên quan khổ bao nhiêu. “Bệ hạ, lần này man tộc thế tới rào rạt, sớm từ cuối năm trước đã xảy ra mấy trận chiến lớn.
Vương gia dũng mãnh phi thường vô địch, nhiều lần chiến thắng, nếu là vì lương thảo thiếu thốn, hậu cần không thể tiếp tế tiếp viện, chậm trễ chiến cơ, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.”
Nguyên Cảnh Đế gật đầu: “Hoài vương dũng mãnh phi thường, trẫm tự nhiên hiểu.
Mà nay chiến sự phương Bắc như thế nào?”
Chử Tương Long ôm quyền nói: “Vương gia dụng binh như thần, dũng mãnh vô song, lũ man tộc sau khi chịu thiệt thua mấy lần, căn bản không dám chính diện đối kháng với quân ta. “Chỉ có thể ỷ vào kỵ quân mau lẹ, cướp bóc khắp nơi, quân ta tuy chiếm hết ưu thế, lại mỏi mệt không chịu nổi.
Xin bệ hạ phát phóng quân lương lương thảo, cũng để các tướng sĩ biết, triều đình chưa quên công lao của bọn họ.”
Vương thủ phụ nhíu nhíu mày.
Từ cuối năm trước, sau khi chỉ trích buộc tội Trấn Bắc vương thủ thành không ra, phương bắc phát đến đường báo quả thật nói Trấn Bắc vương nhiều lần thắng trận, man tộc xâm lược đối với biên quan bị ngăn chặn.
Tào quốc công nói ngay: “Trấn Bắc vương vất vả công lao lớn, chúng ta tự nhiên không thể là gánh nặng của hắn.
Bệ hạ, vận lương dịch là kế sách vẹn toàn đôi bên.
Còn nữa, nếu là quân lương không phát ra, chỉ sợ sẽ dẫn tới quân đội bất ngờ làm phản, tham bát bỏ mâm. “Cho dù có chỗ không ổn thỏa, cũng nên tính sổ sau.
Không nên ở việc này giam lương thảo cùng quân lương.”
Mấy vị huân quý đều tỏ vẻ đồng ý.
Việc chiến trường, bọn họ là người trong nghề, so với quan văn càng có quyền lên tiếng hơn.
Vương thủ phụ trầm giọng nói: “Bệ hạ, việc này phải bàn bạc kỹ hơn.”
Nguyên Cảnh Đế không để ý tới hắn, nói: “Các vị ái khanh cảm thấy thế nào?”
Thấy thế, chư công ùn ùn nhả ra, bẩm lại: “Tự nhiên toàn lực ủng hộ Trấn Bắc vương.”
Bệ hạ khuynh hướng rất rõ ràng, bọn họ nhiều lời vô ích.
Vài tên nòng cốt Vương đảng lặng lẽ nháy mắt cho Vương thủ phụ, bảo hắn nói năng cẩn thận, bệ hạ có bao nhiêu tín nhiệm đối với Trấn Bắc vương, trên dưới triều đình đều đã thấy.
Bằng không, năm đó cũng sẽ không ban cho Trấn Bắc vương trấn quốc bảo kiếm.
Nguyên Cảnh Đế nhìn về phía Ngụy Uyên: “Ngụy ái khanh, ngươi là đại gia quân pháp, ngươi có ý kiến thế nào?”
Vương thủ phụ lập tức nhìn về phía Ngụy Uyên.
Ngụy Uyên bước ra khỏi hàng chắp tay, cất cao giọng nói: “Lúc không có chiến trận, quân hộ canh tác ruộng quân đội có thể tự cấp tự túc.
Một khi chiến sự mở ra, cần triều đình điều phối lương thảo, quân nhu, đây là chí lý.”
Vương thủ phụ nheo mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn Ngụy Uyên.
Chử Tương Long nghe vậy, lộ ra nụ cười, ở phương diện chiến sự, đám người đọc sách chỉ biết động da mép này, nói một trăm câu, cũng không bằng Ngụy Uyên nói một câu.
Đòi được lương thảo cùng quân lương, nhiệm vụ hắn chuyến này về kinh liền hoàn thành một nửa.
Tả đô ngự sử Viên Hùng nhẹ nhàng thở ra, có chút bất ngờ Ngụy Uyên lại sẽ ủng hộ kế sách của hắn, phải biết rằng như vậy, hắn có thể né qua sóng gió vụ án gian lận khoa cử, đặt thân ra ngoài sự việc.
Nghĩ lại, việc này phù hợp tâm ý của bệ hạ, trong có huân quý trợ trận, ngoài có đại quân man tộc “tạo áp lực”, thuộc về đại thế phát triển, cho dù là chư công phản đối việc này cũng đã thấy rõ tình thế.
Nào ngờ, Ngụy Uyên chuyển hướng, nói: “Nhưng, trước đó, vi thần có chuyện muốn khải tấu bệ hạ.”
Mọi người theo tiếng nhìn lại.
Ngụy Uyên vẻ mặt không thay đổi, không để ý tới đối với tầm mắt chư công.
Nguyên Cảnh Đế nói: “Nói.”
“Đồng la của thuộc hạ ở ngoại ô kinh thành phát hiện một đám nhân sĩ giang hồ đánh nhau đến chết, liền tiến lên quát bảo ngưng lại, ai ngờ phe nhiều người chẳng những chưa dừng tay, ngược lại mang người vây giết chém đầu, bỏ trốn mất dạng.”
Ngụy Uyên nói năng hùng hồn, giống như chân tướng sự tình chính là lời trong miệng hắn: “Người chết trước khi chết, hô to một tiếng “Phương Bắc có biến” .”
Nghe được lời Ngụy Uyên nói, chư công ở đây, bao gồm Nguyên Cảnh Đế, sắc mặt hơi thay đổi.
Chử Tương Long vội xoay đầu, nhìn chằm chằm Ngụy Uyên, sau đó lại thu hồi tầm mắt, không dám mạo phạm, cứng cổ nói: “Phương Bắc tự nhiên có biến, man tộc cướp bóc khắp nơi, khơi mào chiến sự...”
Ngụy Uyên sắc mặt bình tĩnh, “Cho nên, man tộc ở phương Bắc tắm máu ba ngàn dặm, Chử tướng quân một câu đốt giết cướp bóc là qua loa xong?”
Một câu này, làm mọi người ở đây cả kinh biến sắc, Nguyên Cảnh Đế càng từ trên ghế dựa lớn đứng dậy, nhìn chằm chằm vào áo xanh dưới sảnh: “Ngụy Uyên, ngươi nói cho rõ ràng, như thế nào là tắm máu ba ngàn dặm...
A? !” Chử Tương Long vội hỏi: “Bệ hạ, tuyệt đối không thể nào...”
“Ngươi câm miệng!” Nguyên Cảnh Đế nâng tay ngắt lời, lạnh như băng nhìn hắn một cái, quay sang nhìn phía Ngụy Uyên: “Ngươi có bằng chứng gì.”
Ngụy Uyên đưa tay hướng trong lòng lấy ra túi thơm, cởi bỏ dây thừng đỏ, một làn khói lượn lờ trồi lên, ở giữa không trung vặn vẹo biến hóa thành một hán tử bộ mặt mơ hồ, ánh mắt dại ra, lẩm bẩm: “Tắm máu ba ngàn dặm, tắm máu ba ngàn dặm, xin triều đình phái binh thảo phạt...”
Ngụy Uyên tiếp tục nói: “Thi thể người này vi thần đã mang đến, ngay tại ngoài cửa cung, bệ hạ có thể phái người khám nghiệm tử thi, người này là nhân sĩ đất Bắc!” Trong ngự thư phòng tràn đầy yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận