Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1849: Hứa Thất An trả thù (1)

Hắn bấm tay bắn ra, khí cơ như là vách chắn khuếch tán, bao phủ chỗ nóc nhà, mang thanh âm ngăn cách ở trong phòng.
Đây không phải trận pháp, cũng không phải pháp thuật, mà là ứng dụng thô thiển nhất đối với khí cơ.
Mộ Nam Chi “sợ” liên tục lui về phía sau, từ bên giường lui đến góc trong, tựa lưng bức tường, nàng run giọng nói: “Ta, ta còn có một thị vệ Yêu tộc.”
Nàng nói xong, nhìn về phía hồ ly con cuộn mình ở bên gối ngủ say.
Con non là thị vệ...
Hứa Thất An thiếu chút nữa không nhịn xuống cười ra tiếng, hắn nháy mắt đã hiểu ý tứ Mộ Nam Chi, đưa tay hướng đầu giường lau một cái, liền đem Bạch Cơ thu vào Phù Đồ bảo tháp.
Lần này, không có ai quấy rầy bọn họ nữa.
Hứa Thất An chui vào trong màn che, mang tay Hoa Thần bẻ ngược ra sau lưng, ngồi ở trên bờ mông mềm mại co dãn, cười dữ tợn nói: “Dì Mộ? “Được nha, tới nhà ta một chuyến liền thành trưởng bối của ta, ngoằn ngoèo chiếm tiện nghi ta, có phải khoảng thời gian này vắng vẻ ngươi, sinh oán khí hay không?”
Lấy hiểu biết của hắn đối với Hoa Thần, trò đùa dai như dùng thân phận “trưởng bối” áp hắn, phương diện này đã có tính cách nàng không có việc gì liền tìm chết quấy phá, cũng có bộ phận nguyên nhân là nàng thiếu cảm giác an toàn.
Cho nên muốn thể hiện cảm giác tồn tại.
Hắn mang cổ áo sau gáy Mộ Nam Chi kéo về phía sau, nhất thời lộ ra bờ vai mượt mà, cùng cả mảng lớn lưng ngọc trắng phau phau.
Mộ Nam Chi “A” một tiếng, má đỏ ửng lên, bên tai cũng đỏ bừng, không thừa nhận kêu lên: “Nói bậy, ngươi chính là tiểu súc sinh.”
Lấy tính cách ngạo kiều của nàng, sẽ tuyệt đối không thừa nhận mình giở trò là vì tranh thủ tình cảm kiếm sự chú ý.
Hứa Thất An sau khi lột áo trong của nàng, tiếp theo túm quần lụa, chậc chậc cười nhạo: “Hôm nay dì Mộ đặc biệt mẫn cảm nha, xem ra là nhớ ta quá rồi.”
Mộ Nam Chi cắn môi, bình sứt thì không sợ mẻ, cả giận: “Tiểu súc sinh, hôm nay cho ngươi thực hiện được, ngày mai ta nhất định phải tố giác ngươi, cho ngươi thân bại danh liệt.”
Ánh nến như đậu, yên tĩnh thiêu đốt, bóng dáng màn che chiếu ở trên tường, như bị gió thổi, phập phồng không ngừng.
Không biết qua bao lâu, gió ngừng, màn che khôi phục bình tĩnh.
Tiếp theo, một bóng người bị ôm đến trên bàn sách bên cửa sổ, hình dáng cái bóng bị ánh nến chiếu vào khung cửa sổ.
Quá trình này giằng co hai khắc đồng hồ, bóng người ngồi ở trên bàn sách bị ôm đi, rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng nước “ào ào”, đương nhiên, thanh âm bị hạn chế gắt gao ở trong phòng, không có truyền ra.
Phành!
Tiếng vỡ của chén trà cùng ấm trà thay thế tiếng nước, tiếp đó vang lên tiếng đánh bàn tròn “cộc cộc”. “Quả nhiên, song tu tốt hơn so với thổ nạp, linh uẩn của ngươi tác dụng thật lớn đối với ta.
Để sau ta dạy cho ngươi tu hành đi, như vậy năng lực tự bảo vệ mình của ngươi sẽ mạnh hơn rất nhiều.”
Hứa Thất An cúi xuống, hôn cái cổ trắng như tuyết của nàng.
Mộ Nam Chi lười biếng ngồi phịch ở trên bàn tròn, rầm rì: “Ta muốn tu đạo, ta cũng muốn làm Lục Địa Thần Tiên.”
“Ta rót vào trong thân thể ngươi nhiều khí cơ như vậy, tu đạo không phải lãng phí sao, nếu tập võ, nhiều nhất hai năm ngươi có thể tấn thăng siêu phàm.”
“Ta không cần, ta muốn làm Lục Địa Thần Tiên.”
Tiếng nói chuyện dần dần nhỏ đi, màn che lại bắt đầu bị gió thổi, không ngừng lắc lư. ...
Hôm sau.
Thẩm thẩm hai vành mắt đen sì, nét mặt mỏi mệt dậy, ở dưới Lục Nga hầu hạ mặc quần áo.
Hứa Bình Chí đêm qua cả đêm không ngủ, khi thì trằn trọc ở trên giường, khi thì ngồi ở bên cạnh bàn ngây người, làm hại thẩm thẩm cũng không ngủ ngon, thường xuyên bị hắn đánh thức.
Thẩm thẩm có thể lý giải tâm tình trượng phu, Hứa Bình Chí thường nói khi còn trẻ, cha mẹ đều mất, cùng đại ca sống nương tựa lẫn nhau.
Mặc kệ Hứa Bình Phong về sau phát rồ như thế nào, thẩm thẩm tin tưởng, năm đó cảm tình huynh hữu đệ cung sẽ không là giả.
Nhưng vậy lại thế nào, cái đó và nàng có quan hệ gì, nàng chỉ biết Hứa Bình Phong là súc sinh máu lạnh vô tình, muốn giết thằng nhãi nàng một tay nuôi lớn.
Cho nên thẩm thẩm tối hôm qua một câu an ủi cũng không có.
Nàng không khua chiêng gõ trống chúc mừng Hứa Bình Phong ác có ác báo, đã rất hiền lành rồi. “Còn uống rượu, toàn mùi rượu...”
Thẩm thẩm ghét bỏ phẩy phẩy bàn tay nhỏ, nói: “Mang bầu rỗng trên bàn đưa hết đi.”
Dặn dò xong Lục Nga, nàng đi đến bên cửa sổ, đẩy ra cửa sổ, không khí trong lành đập vào mặt, tinh thần thẩm thẩm rung lên.
Đột nhiên, ánh mắt nàng co lại, xuyên qua đình viện, thấy trong phòng chếch bên, cửa phòng mở ra, cháu trai xui xẻo từ bên trong đi ra. “Sáng sớm, hắn sao lại từ trong phòng tỷ tỷ đi ra...”
Trong lòng thẩm thẩm rùng mình, nhíu đôi lông mày tinh xảo, trầm giọng nói: “Lục Nga, theo ta!” Làn váy bay bay, sải bước chạy ra khỏi cửa phòng. ...
Mộ Nam Chi sức cùng lực kiệt cuộn mình ở trên giường hỗn độn, mái tóc hỗn độn, nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra cùng đóng lại, nói thầm một tiếng: “Tiểu súc sinh...”
Vừa nói thầm xong, nàng lòng có cảm giác, mở mắt, thấy tiểu súc sinh chống đối nàng cả đêm trong cái bóng dưới bàn tròn chui ra. “Thẩm thẩm vừa mới nhìn thấy ta từ chỗ ngươi đi ra ngoài.”
Hứa Thất An nhìn Mộ Nam Chi biến sắc, vui sướng khi người gặp họa nói: “Cho nên ta tính trở về công bố quan hệ chân thật của chúng ta, đỡ ngươi chiếm tiện nghi ta.”
Cho ngươi cũng xấu hổ chết một lần!
Mộ Nam Chi kinh hoảng từ trên giường bật dậy, một tay ôm lấy chăn mỏng, che thân thể mềm mại yểu điệu, vừa ngồi xổm xuống thu thập cái yếm, tiết khố các loại quần áo trong phân tán trên sàn.
Lấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, cho dù thẩm thẩm mở cửa không thấy nam nhân, cũng có thể nhìn ra nàng tối hôm qua lêu lổng với nam nhân nha.
Nàng còn có mặt mũi nào ở lại Hứa phủ.
Sớm biết đã không giả bộ nữa.
Thoải mái thừa nhận quan hệ với Hứa Thất An, bây giờ ai cũng không bắt lỗi được gì cả, cứ muốn cùng thẩm thẩm hắn lấy tỷ muội xưng hô, bây giờ tốt rồi, truyền ra sẽ là nàng câu dẫn vãn bối của nghĩa muội.
Hoa Thần là người cần thể diện.
Lúc này, tiếng bước chân truyền đến, đã đến cửa.
Mộ Nam Chi ngẩng phắt đầu nhìn về phía cửa phòng, vẻ mặt sắp khóc ra.
Hứa Thất An cố nén cười, lấy khí ngự vật, thu thập căn phòng hỗn độn, chén trà ấm trà rơi vỡ tự bay lên, biến mất ở ngực hắn, tiến vào mảnh vỡ Địa Thư.
Cái yếm, tiết khố linh hoạt bay lên, treo chỉnh tề trên giá áo.
Bọt nước tung tóe ra bên cạnh thùng tắm tự động bốc hơi khô, vật trang trí hỗn độn trên bàn sách tự trở lại tại chỗ.
Đàn hương tắt trong lò than hình thú tự cháy, lượn lờ, xua tan mùi lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận