Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 406: Giám chính tặng (2)

Kinh thành đến Thanh Vân sơn, một đi một về hai canh giờ, nếu cưỡi ngựa không đủ tốt, thời gian còn có thể lâu hơn.
Hứa Tân Niên là buổi trưa về phủ, một mình trở về, hạ nhân truyền lời bị hắn bỏ lại phía sau.
Giục ngựa chạy như điên đến cửa chính, Hứa Tân Niên kéo mạnh cương ngựa, ngựa đột nhiên dừng, giơ móng trước lên thật cao.
Không đợi móng trước ngựa hạ xuống, Hứa Tân Niên đã xoay người xuống ngựa, sắc mặt trắng bệch lao vào cửa nhà, lúc qua bậc cửa, thế mà lại bị vấp một phát, hung hăng ngã xuống đất, ngã vỡ đầu.
Hắn hoảng hốt không cảm nhận được, lảo đảo đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo vào phủ, ở sảnh sau thấy người nhà, thấy mẫu thân rơi lệ, thấy muội muội ánh mắt trống rỗng, không có sức sống.
Đương nhiên cũng có Hứa Linh Âm cô đơn ngồi ở trên bậc thang ngoài sảnh trước, dùng một cành cây khô viết vẽ lung tung ở trên mặt đất.
Tin dữ truyền đến, những người lớn đắm chìm ở trong bi thương, đều xem nhẹ cảm thụ của đứa nhỏ.
Hứa Linh Âm không dám hỏi, không dám nói lời nào, chỉ có thể cô độc ngồi ở trên bậc thang, không nói một tiếng.
Hốc mắt Hứa Bình Chí đỏ lên, nhìn hắn, thấp giọng nói:
“Nhị lang, đại ca con...
Không còn nữa.”

Thân thể Hứa Tân Niên nhoáng lên một cái, trước mắt biến thành màu đen từng đợt. ...
Giữa trưa, bầu trời liền âm trầm xuống, gió lạnh càn quét.
Ngay sau đó, bắt đầu có tuyết lớn như lông ngỗng rơi.
Đây là trận tuyết đầu sau Xuân Tế, bay lả tả.
Không bao lâu, tuyết đọng liền bao trùm nóc nhà, bao trùm ngọn cây, bao trùm đường nhỏ, toàn bộ thế giới phủ thêm một lớp màu bạc mỏng manh.
Hoàng cung, ngự hoa viên.
Thái tử mời nhị hoàng tử, tứ hoàng tử, lục hoàng tử, cùng với ba vị công chúa ở Thanh Cực đình ngắm tuyết.
Lửa than hừng hực, trên bàn bày mỹ tửu mỹ thực, thái tử uống một ngụm rượu, cười nói: “Năm trước rơi một trận tuyết, vốn cho rằng lại thấy được cảnh tuyết, phải đợi cuối năm.
Không ngờ Xuân Tế vừa qua, tuyết lại tới.”
Tam công chúa cười nói: “Nghe thuật sĩ chế định hoàng lịch của Ti Thiên Giám nói, trước đầu xuân tuyết rơi càng lớn, sau mùa thu thu hoạch sẽ tốt, không biết là thật hay giả.
Tuyết này tuy là rơi sau Xuân Tế, nhưng tốt xấu cũng kịp trước đầu xuân.”
Thái tử cười gật gật đầu, sau đó nhìn về phía tứ hoàng tử, hỏi:
“Hoài Khánh gần đây làm sao vậy?
Cả ngày ở tẩm cung không ra, phái người tìm nàng ra uống rượu, nàng từ chối nói thân thể không khoẻ.”

Tứ hoàng tử buồn bực lắc đầu:
“Không biết.”

Hoài Khánh có đoạn thời gian chưa xuất hiện rồi, vốn còn ngẫu nhiên sẽ tụ tập một chút với các hoàng huynh hoàng muội, từ đoạn thời gian trước bắt đầu, trực tiếp đóng cửa từ chối tiếp khách.
Tứ hoàng tử cùng Hoài Khánh tuy là cùng một mẹ, nhưng tính cách kia của Hoài Khánh, huynh muội ruột cũng thân không nổi.
Hừ, nhất định là bị hào quang của ta chiếu rọi không có mặt mũi gặp ai nữa...
Lâm An uống ngụm rượu, kiêu ngạo nghĩ.
Theo cờ năm quân truyền lưu rộng khắp, đại danh Lâm An nàng cũng khiến kinh thành chấn chấn động, thử hỏi, ở dưới hào quang chói lòa như thế của bản công chúa, Hoài Khánh tự ti tự nhiên chỉ có rúc ở nhà không dám ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Lâm An lại vui vẻ uống mấy ngụm, rặng mây đỏ lặng lẽ hiện lên khuôn mặt mượt mà của nàng, đôi mắt hoa đào quyến rũ đa tình tỏ ra hơi mê ly.
Mấy vị hoàng tử cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần, có một muội muội tài mạo tuyệt hảo, là chuyện rất vui vẻ.
Ừm, chữ “tài” còn đợi thương thảo, mỹ mạo tuyệt luân là hoàn toàn xứng đáng.
Phiếu Phiếu ở trong lòng Hứa Thất An, trừ hợp hình tượng tiểu nữ vương quán ăn đêm, còn là lúc còn trẻ đi học, loại cô gái đặc biệt xinh đẹp, nhưng thành tích rất tệ ở trong lớp.
Loại cô gái học kém lúc làm đề toán học, sẽ mặt mày đau khổ, không ngừng vò đầu.
Nhưng bởi vì quá mức xinh đẹp, được nam sinh theo đuổi, sẽ làm nữ sinh khác trong lớp chán ghét, oán thầm một câu tiện nhân lòe loẹt.
Mà Hoài Khánh là nữ học bá cao ngạo lạnh lùng, nhưng bởi vì tính cách quá mức không coi ai ra gì, cũng sẽ không được các nữ sinh thích, âm thầm ghen tị:
Xì, có gì đặc biệt hơn người.
Nữ học bá cao ngạo lạnh lùng và cô nàng học kém yêu diễm khác nhau duy nhất là: Nữ học bá có thể mang nữ sinh khác trong lớp chơi chết.
Mà cô nàng học kém chỉ có thể tức giận bĩu môi.
“Tuyết này là điềm lành, các ngươi biết văn thư hỏa tốc tám trăm dặm hôm qua không?”

Thái tử tìm đề tài.
“Chuyện Trương Hành Anh bình định Vân Châu phản loạn?”
Tứ hoàng tử nói.
Thái tử gật gật đầu: “Công bộ thượng thư của Tề đảng cấu kết Vu thần giáo, ở Vân Châu bồi dưỡng thế lực, đáng phải diệt trừ.
May mà Trương tuần phủ năng lực xuất chúng, nhìn thấu âm mưu, tiêu diệt nghịch đảng.”

Dừng một chút, thái tử nhìn về phía em gái ruột Lâm An:
“Vụ án này Hứa Thất An công từ đầu tới cuối, được thụy là Trường Nhạc huyện tử, cũng là danh xứng với thực.”

“Điều đó đương nhiên, Hứa Thất An là ta...”


- Giải thích: Thụy nghĩa là tước vị phong sau khi chết.
Hết giải thích.
Vốn Lâm An nghe thái tử ca ca khen Hứa Thất An, trong lòng là cao hứng, theo bản năng muốn khoe khoang một phen, nhưng nghe được nửa câu sau, nàng bỗng ngây ngẩn cả người.
“Thái tử ca ca...
Huynh, huynh nói cái gì?”

Khuôn mặt quyến rũ đa tình, nụ cười ngọt ngào kia từng chút một đọng lại, mắt hoa đào hơi mở to, nhưng thần thái lại trống rỗng, sững sờ nhìn chằm chằm thái tử.
“Ồ, ngươi còn không biết sao?”

Tứ hoàng tử thở dài nói:
“Đồng la Hứa Thất An kia hi sinh vì nhiệm vụ rồi, đáng tiếc, đáng tiếc.”

Phành...
Chén rượu rơi xuống đất vỡ tan.
Mọi người đều nhìn về phía Lâm An.
Lâm An hoàn toàn không biết mình thất thố, cái tay thanh tú trắng nõn nắm chặt ống tay áo thái tử, mang theo tiếng sụt sịt run rẩy:
“Thái tử ca ca, đừng nói giỡn với muội...”

Trong mắt nàng có ánh sáng lấp lánh, cùng với cầu xin tội nghiệp.
Thái tử ngẩn ra một phen, sắc mặt đột nhiên âm trầm vài phần, hất tay Lâm An, trầm giọng nói:
“Việc này là thật, phụ hoàng đã viết chiếu chỉ, chờ thi cốt Đồng la kia vận chuyện về kinh thành, liền hạ chỉ truy phong.
“Lâm An, chú ý thân phận muội.”

Đường đường Đại Phụng công chúa, thế mà lại vì một thủ hạ hi sinh vì nhiệm vụ thất thố như thế, thái tử cho rằng Lâm An là đa sầu đa cảm.
Hắn không nghĩ sâu hơn.
Lâm An yên lặng rụt tay về, không nói một lời đứng dậy, đi vào trong tuyết lớn trắng xóa.
“Lâm An, Lâm An...”

Thái tử đuổi tới bên đình, hướng về phía bóng lưng của nàng hô to.
Bộ đồ đỏ kia im lặng tiến lên, bông tuyết bay lả tả, rơi ở trên sợi tóc của nàng.
Thái tử quay đầu hướng thiếp thân cung nữ của Lâm An rít gào:
“Còn không đi che ô cho công chúa.”

Cung nữ vừa mới cầm lấy ô, chuẩn bị đuổi theo, nghe vậy dừng lại, hướng thái tử cúi mình, mở ô giấy dầu, bước nhanh đuổi theo.
Trong đình, đám hoàng tử hoàng nữ còn chưa phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt mờ mịt.
Bên kia, vị cung nữ từng bị Hứa Thất An vỗ mông kia chống ô, thật cẩn thận đánh giá góc nghiêng khuôn mặt Lâm An, không dám nói lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận