Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 184: Linh thú (1)

Ánh nắng chiếu vào trên người nàng, cung trang đỏ rực, trang sức hoa lệ phức tạp, cô gái bình thường mà ăn mặc như thế sẽ lộ ra vẻ xa xỉ thậm chí tục tằng.
Nhưng để nàng sử dụng, lại là đẹp càng thêm đẹp.
Quý khí của trưởng công chúa là ở trong xương cốt, nhị công chúa thì giống một con chim hoàng yến xinh đẹp quý giá, dù ăn mặc xa xỉ như thế nào, cũng chỉ tăng thêm vẻ đẹp của nàng.
Nhưng nếu cùng mặc đồ bình thường, nhị công chúa chỉ sợ sẽ kém hơn Trưởng công chúa rất nhiều.
Thái tử cười nói:
"Thơ này ta đã từng nghe, được Giáo Phường Ti truyền lưu ra ngoài, hình như là một học sinh huyện Trường Nhạc viết, quả thật có một không hai, đệ nhất cổ kim."
Tam hoàng tử có khí chất nho nhã tựa như thư sinh, bình luận:
"Đáng tiếc, bài thơ hay như thế, vậy mà lại được tặng cho một kỹ nữ, thật muốn giậm chân giận dữ."
Chuyện xưa giữa tài tử cùng danh kỹ được truyền lưu rất nhiều trên phố, vô cùng được hoan nghênh.
Nhưng việc này không thể để lên mặt bàn, nhất là trong mắt hoàng tộc.
Tam hoàng tử là một người đọc sách, vì thế mà vô cùng đau đớn.
Sao lại giậm chân giận dữ, hoa khôi Phù Hương được tặng thơ này, giá trị con người tăng vọt, trở thành ngôi sao đỉnh cấp của vương triều Đại Phụng, mà ta thuận thế trở thành bạn bè thân thiết với nàng, rõ ràng là đôi bên cùng có lợi! Hứa Thất An thầm không phục trong lòng.
Lượt chơi tiếp tục, đến Trưởng công chúa, nàng gặp phải nan đề giống như thất hoàng tử.
Thơ có từ thủy ở cuối vô cùng hiếm có, Trưởng công chúa tuy bác học đa tài, nhưng không hiểu nhiều về thi từ, lông mày tinh xảo nhíu lại, trầm ngâm không nói.
Vừa thấy tình huống này, nhị công chúa liền cười hì hì:
"Hoài Khánh là đệ nhất tài nữ kinh thành chúng ta, hẳn là sẽ không đến mức bó tay với chút thi từ nho nhỏ này đâu nhỉ."
Nhị công chúa quả thật có chút hư hỏng. . . .
Về sau gọi ngươi là Phiếu Phiếu đi! Hứa Thất An nghĩ thầm.
Thật ra đối với rất nhiều nam nhân mà nói, hư hỏng ở mức thích hợp ngược lại càng thêm hấp dẫn.
Đương nhiên, Hứa Thất An tuyệt đối không phải nam nhân như thế.
Các hoàng tử hoàng nữ mỉm cười nhìn sang, Trưởng công chúa tài hoa xuất chúng, hào quang đè ép huynh đệ tỷ muội, cho dù là một cô gái, cũng làm người ta đố kỵ.
Có thể chèn ép một chút ở lĩnh vực nàng am hiểu nhất, mọi người đều vui lòng.
Trưởng công chúa không nhìn ánh mắt trêu tức của các hoàng huynh hoàng muội, hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nhìn sang Hứa Thất An bên cạnh. . . . .
Ngươi nhìn cái gì? Hứa Thất An thở dài trong lòng, Trưởng công chúa đúng là khôn ngoan, biết ta có việc nhờ nàng, bây giờ liền muốn ta giúp đỡ trước, thu một phần thù lao.
Hoài Khánh nhìn hắn làm cái gì? Nhị công chúa luôn luôn chú ý Trưởng công chúa, chỉ chờ nàng lắc đầu nhận thua, sau đó mình nhảy ra chỉ vào nàng nói: Haha, ngươi rốt cuộc thừa nhận mình là một cây thương bạc đầu bọc sáp, ý chỉ biết làm màu mà thôi! Ai ngờ Hoài Khánh không chút hoảng hốt, còn mắt đi mày lại với tiểu Đồng la kia.
Các hoàng tử hoàng nữ khác ít nhiều đều chú ý tới điểm ấy, chỉ là trong lòng không suy nghĩ phong phú như nhị công chúa mà thôi. "Túy hậu bất tri thiên tại thủy!" Hứa Thất An trầm ngâm một lát, nói nhỏ một câu.
Hắn nhanh chóng động não, cuối cùng nghĩ đến một câu này.
Trưởng công chúa hơi vuốt cằm, giương giọng nói:
"Túy hậu bất tri thiên tại thủy."
Nhị công chúa sửng sốt, thầm thất vọng, tỷ tỷ thối Hoài Khánh này, vẫn còn giấu chút thủ đoạn.
Các hoàng tử còn lại nhíu mày trầm tư, tiếp theo nhìn về phía tam hoàng tử, tam hoàng tử lắc đầu:
"Hoài Khánh, sao Tam ca chưa từng nghe tới bài thơ này."
Trưởng công chúa cười nhẹ nói:
"Đây là thơ mới làm."
Nhị công chúa nhất thời vui vẻ trong lòng, ngoài mặt dịu dàng nói:
"Này này, ngươi thật xấu, nói bừa một câu để lừa chúng ta đâu, phạt uống ba chén."
"Ngẫu hứng làm thơ cũng được, " Thái tử điện hạ cười nói:
"Nhưng Hoài Khánh ngươi phải làm một bài hoàn chỉnh mới được."
Tam hoàng tử gật đầu:
"Đại ca nói phải."
Trưởng công chúa lại quay đầu, nhìn sang Hứa Thất An, giống như đang nói: giao cho ngươi.
Hứa Thất An bước ra từ bên cạnh Trưởng công chúa, ôm quyền nói:
"Là thơ ty chức vừa làm."
Lập tức, mọi người đều nhìn sang, con mắt đen nhánh của nhị công chúa nhìn kỹ Hứa Thất An.
Thái tử nhíu mày.
Tam hoàng tử không vui nói:
"Ngươi chỉ là một Đồng la thôi, lui xuống đi."
Hắn nói chuyện coi như uyển chuyển, ý tứ là, ngươi chỉ là một tên vũ phu, sao có thể làm thơ? "Cốc cốc . ."
Ngón tay ngọc của Trưởng công chúa đánh bàn, làm các hoàng tử chú ý, nàng bình tĩnh nói:
"Hắn tên Hứa Thất An, đường đệ là học sinh thư viện Vân Lộc."
Cái này có thể đại biểu cái gì? Trong lúc nhất thời, không ai hiểu ý tứ của Trưởng công chúa, mà bản thân nàng hình như rất thích nhìn thấy các huynh đệ tỷ muội nghĩ nát óc mà không hiểu được, nhưng vẫn ra vẻ lạnh nhạt.
Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nở nụ cười:
"Tiễn Tử Dương cư sĩ đó là do hắn làm, thơ mà Lâm An lúc trước đọc, cũng là tác phẩm của Hứa Thất An."
Hoàng tử đang ngồi lộ ra vẻ khó có thể tin, bỗng nhiên rời đi ánh mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Thất An.
Tác giả bài “Miên dương đình tống tử dương cư sĩ chi thanh châu”, thế mà ngay tại trước mắt? Đúng rồi, nghe nói tác giả là đường huynh của một học sinh thư viện Vân Lộc, vừa rồi Hoài Khánh nói, vị đường đệ của Đồng la này là học sinh thư viện Vân Lộc. . . .
Tam hoàng tử rất rõ ràng về lời đồn này, lập tức phản ứng lại, biết Hoài Khánh có thể đang nói thật.
Con chó trung thành ngưỡng mộ Hoài Khánh vậy mà là thi nhân đã viết ra Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn. . . .
Nhị công chúa trợn lên cặp mắt hoa đào quyến rũ, không hề chớp mắt nhìn Hứa Thất An, cái nhìn của nàng đối với Đồng la này có một chút đổi mới.
Hứa Thất An đầu tiên là chấn động, theo bản năng cho rằng hành vi mình ngủ với hoa khôi Phù Hương đã bị Trưởng công chúa theo dõi nghiêm mật.
Nhưng rất nhanh liền nghĩ thông suốt, lúc trước Đả Canh Nhân theo dõi mình, cũng là vị Hoài Khánh công chúa này bày mưu đặt kế, như vậy, tình báo có liên quan hắn, Trưởng công chúa tự nhiên sẽ biết.
Thái tử điện hạ nghi ngờ nói:
"Nhưng ta nghe nói, vị kia Giáo Phường Ti họ Dương tên Lăng, là học sinh Trường Nhạc huyện."
Trưởng công chúa không trả lời.
Hứa Thất An đành phải tự mình giải thích:
"Là ty chức dùng tên giả."
Thái tử không nói nữa.
Tam hoàng tử truy hỏi:
"Câu thơ kia thi ta thấy không tệ, túy hậu bất tri thiên tại thủy. . . .
Rất có ý tứ, làm người ta nhịn không được muốn biết đến phần sau."
Con cháu xuất thân hoàng gia được giáo dục tối ưu nhất, cho dù là nhị công chúa chỉ thích chơi đùa, không thích học bài, trước đây cũng nhiều năm bị buộc đọc kinh sách thánh hiền.
Nội tình văn hóa vững chắc, khả năng đánh giá không kém, bị tam hoàng tử nhắc tới, lực chú ý liền trở về đến thơ, bởi vì đã biết thân phận Hứa Thất An, bỗng trong lòng nổi lên cảm giác chờ mong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận