Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 190: Thanh long tự (1)

Hứa Thất An tiếp nhận bánh bao để tới miệng, thuận tay đưa cương ngựa cho lại viên trông cửa.
Vừa ăn vừa đi, đồng thời hỏi:
"Có manh mối gì?" Chử Thải Vi trả lời:
"Ta đã hỏi thăm, Tống Khanh sư huynh nói, ngoại trừ bộ phận pháp khí trong cung cùng với Ti Thiên Giám, ở kinh thành này, pháp khí có thể che chắn Vọng Khí Thuật, đại khái chỉ phật môn có.
Ừm, không phải là chùa phàm nhân, là Thanh long tự."
Thanh long tự? ! Là truyện thừa kéo dài từ Bảo tháp tự. . . .
Hứa Thất An kinh ngạc, lại không sợ hãi.
Quả nhiên, phật môn không thoát khỏi liên quan với vụ án Tang Bạc lần này.
Ti Thiên Giám, hoàng thất, Vu thần giáo, Yêu tộc phương Bắc, Trấn Bắc vương, phật môn. . . .
Vụ án Tang Bạc nho nhỏ, vậy mà liên lụy tới nhiều thế lực lớn như vậy. Ăn xong bánh bao, Hứa Thất An để Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong đi thông báo những người khác, tập kết ở phía trước sân.
Đoàn đội trước mắt Hứa Thất An bao gồm: Kim Ngọc Đường, Trấn Tà Đường, Xuân Phong Đường, Ti Thiên Giám Chử Thải Vi, sáu gã bộ khoái phủ nha.
Tổng cộng 24 người.
Hai Ngân la Mẫn Sơn cùng Dương Phong phụ trách xác minh sản xuất hỏa dược của Công bộ, sử dụng ghi chép lại, đây là loại công việc rườm rà lại tốn thời gian bậc nhất.
Hứa Thất An nhận định hỏa dược không xuất phát từ Công bộ, nhưng vì cẩn thận, vẫn không đình chỉ điều tra.
Hôm nay, sau khi biết vụ án Tang Bạc liên lụy nhiều thế lực như vậy, Hứa Thất An tự nổi lòng cảnh giác, tận lực sử dụng tối đa nhân thủ.
Hắn đi trước một chuyến tới hoàng thành, những người khác bị ngăn ở bên ngoài, có thể cùng nhau đi vào chỉ có đồ tham ăn Chử Thải Vi.
Cô nương này là khách quen hoàng thành, muốn đến là đến, còn muốn đi thì chưa đi ngay được, địa vị không cho phép. "Trưởng công chúa có phải là ban thưởng cho ngươi một khối ngọc bội không?" Hứa Thất An hỏi.
Chử Thải Vi gật gật đầu. "Ta cũng có."
Hứa Thất An lấy ra ngọc dắt ở thắt lưng của Lâm An công chúa, đắc ý dào dạt khoe khoang. "Nhìn có chút quen mắt. . . .
A, là của Lâm An công chúa sao?" Chử Thải Vi duyên dáng kêu to một tiếng. "Ta hiện tại là người của Lâm An công chúa, nàng rất thưởng thức ta.
Biết Trưởng công chúa không ban thưởng ngọc bội cho ta, nàng vội vàng cho một cái, ra vẻ mình càng coi trọng ta hơn Trưởng công chúa, càng đáng để đi theo hơn."
Hứa Thất An kể lại chuyện ngày hôm qua cho Chử Thải Vi.
"Nàng thật ngốc."
Chử Thải Vi khanh cười khanh khách, ra vẻ chế nhạo Lâm An.
Đại ca đừng cười nhị ca, ngươi không nên cười nhạo Phiếu Phiếu. . . .
Hứa Thất An phụ họa:
"Đúng vậy, không phải cô gái nào cũng thông minh giống Thải Vi cô nương."
Khuôn mặt Chử Thải Vi hơi đỏ, cười càng ngọt ngào.
Không bao lâu, rốt cuộc đi vào vương phủ Hoài Thân.
Danh xưng của Trấn Bắc vương là Hoài Vương, lại là em trai ruột của Nguyên Cảnh Đế, bởi vậy phủ đệ được gọi là vương phủ Hoài Thân.
Trước cửa đặt hai con sư tử làm bằng cẩm thạch, cửa lớn cao hai trượng, chữ khắc trên biển được sơn màu vàng, khí phách hiên ngang, tới cả cái khuyên lớn dùng để đập cửa cũng lớn hơn phủ đệ các vương công quý tộc khác.
Trừ bá đạo xa hoa, Hứa Thất An không nghĩ không ra được từ khác để hình dung.
Ở cửa có một đám người mặc mũ giáp đầy đủ đứng trông, vẻ mặt nghiêm túc. "Bản quan là Hứa Thất An, người được bệ hạ chỉ định toàn quyền điều tra vụ án Tang Bạc, có việc quan trọng muốn bái kiến Vương phi, mau đi truyền lời."
Hứa Thất An lấy ra kim bài.
Một người liếc Hứa Thất An một cái, trầm giọng nói:
"Vương phi không gặp bất luận kẻ nào, mời trở về đi."

Hứa Thất An nhướng mày, đang muốn chỉ trích, lại nghe kẻ đó cười lạnh bổ sung:
"Cái này cũng là mệnh lệnh của bệ hạ, cho dù là Trưởng công chúa muốn gặp Vương phi, cũng phải xem tâm tình Vương phi chúng ta."
"Mau cút đi, lần sau bớt làm trò lấy lông gà làm lệnh tiễn."

Hứa Thất An bừng tỉnh đại ngộ "ồ" một tiếng, cười nói:
"Thì ra ngươi ám chỉ kim bài bệ hạ ban cho là lông gà. . . .
Người này sỉ nhục bệ hạ, phạm phải tội đại bất kính."
Hắn một tay đè lại chuôi đao sau thắt lưng , miệng nở nụ cười lạnh:
"Bản quan hiện tại muốn truy bắt phạm nhân, ai dám quấy nhiễu, giết không cần hỏi!" Xoẹt! Trường đao hắc kim rời ra khỏi vỏ nửa tấc, âm thanh sắc bén khí truyền ra.
Thị vệ châm chọc Hứa Thất An biết mình lỡ miệng, sắc mặt hơi trắng bệch.
Thủ lĩnh đám thị vệ trừng lớn mắt lườm cấp dưới không biết ăn nói, đi tới chỗ Hứa Thất An, lúc di chuyển, áo giáp rung động răng rắc. "Vị đại nhân này, Vương phi không ở trong phủ."
"Đi nơi nào rồi?" Hứa Thất An ngồi ở lưng ngựa, tràn ngập vẻ bễ nghễ hỏi. "Ty chức chỉ là thủ vệ, nào biết được hành tung của Vương phi.
Nhưng nàng quả thật không ở trong phủ, sáng nay mới ra khỏi thành, chỉ trước lúc các ngươi đến nửa canh giờ."
Thủ lĩnh đám thị vệ ra vẻ thân thiện nói.
Hứa Thất An hơi vuốt cằm, thái độ cứng rắn:
"Bản quan hiện tại muốn truy bắt phạm nhân, ngươi không muốn bị phán tội bao che đồng nghiệp, thì phải trợ giúp ta bắt người này."
Hắn chỉ vào người mặc áo giáp mở miệng châm biếm. "Đại nhân!" Thủ lĩnh đám thị vệ nóng nảy, trong lòng tức giận muốn chết, nhưng không dám trở mặt, thành khẩn nói:
"Vương phi quả thật không ở trong phủ."
Đường đường là thị vệ phủ thân vương, vương công quý tộc bình thường đến đây, hắn còn không thèm nể mặt.
Nhưng trong tay đối phương có kim bài, lại bắt được nhược điểm cấp dưới, thủ lĩnh thị vệ chỉ có thể dĩ hòa vi quý.
Hứa Thất An lúc này mới tin tưởng, quay người mang theo Chử Thải Vi rời khỏi. "Vương phi có chút ý tứ, đến cả Trưởng công chúa cũng không thể gặp."
Hứa Thất An cười nói.
Chử Thải Vi không phụ sự mong đợi của mọi người, hoàn toàn không nhận thấy được ý đồ của Hứa Thất An, thành thật trả lời:
"Thân phận Vương phi rất đặc thù."
"Đặc thù như thế nào?"
"Đây là bí mật."

Chử Thải Vi nhe răng cười:
"Việc này ngươi đừng hỏi nhiều, không có lợi lộc gì đâu."
Nói xong, nàng cau mày cảnh cáo:
"Không được dùng đồ ăn hối lộ ta."

"Vì sao?"
"Bởi vì ta sợ nhịn không được. . . ."

Nàng tủi thân uất ức nói. . . . . .
Hôm nay có ba nhiệm vụ, điều tra cái chết của Triệu Huyện lệnh đã có kết quả tương đối chuẩn xác.
Trong hai nhiệm vụ còn lại, gặp Vương phi không thành công.
Hứa Thất An xuất sư bất lợi cảm thấy không cam lòng! Hắn là một người làm việc luôn luôn nghiêm túc, tâm tình không tốt tuyệt đối không phải vì ham mê sắc đẹp Vương phi, muốn chứng kiến đối phương một lần.
Vương phi có đặc thù?
Đặc thù này khẳng định không phải giá trị nhan sắc, mà là cái khác.
Nếu nàng đặc thù như vậy, vì sao năm đó Nguyên Cảnh Đế muốn đưa đại mỹ nhân cho Trấn Bắc vương. . . . .
Hay là nói, chính vì điểm đặc thù này mới làm Nguyên Cảnh Đế tặng mỹ nhân ra ngoài.
Hứa Thất An ngây ngẩn suy nghĩ một lát, cuối cùng ném chuyện Vương phi ra khỏi đầu.
Án đã khó giải quyết như vậy, không thể bởi vì việc râu ria này mà lãng phí tế bào não.
Bạn cần đăng nhập để bình luận