Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 912: Hứa Thất An: trong ao cá của ta không có cá bỏ đi (1)

“Kẻ được khí vận, không thể trường sinh.”

Hứa Thất An nói.
“Ngươi biết còn không ít!”
Ngụy Uyên vẻ mặt phức tạp.
Ngụy Công, bộ dáng ngươi bây giờ, giống như đang nói: ngươi có phải giấu ta học thêm hay không!
Hứa Thất An cười lên. “Tứ phẩm đối với võ phu mà nói, là một phẩm cấp phi thường quan trọng, nó quyết định đường ngươi tương lai phải đi.
Kẻ giỏi về kiếm, lĩnh ngộ kiếm ý, kẻ giỏi về đao, lĩnh ngộ đao ý.
Không thể sửa đổi.”
Ngụy Uyên nói:
“Trung tâm của tứ phẩm ở chữ “Ý” này, ý cũng có thể xưng là đạo, đạo võ phu tương lai phải đi.
Cho nên, võ phu nhị phẩm, lại gọi là Hợp Đạo.
Hứa Thất An, ngươi đã nghĩ con đường mình muốn đi chưa.”
Ngụy Công, xin hỏi trên đời này, có hay không một loại ý, nó tên là chơi miễn phí...
Hứa Thất An thử nói:
“Chém hết chuyện bất bình trong thiên hạ, có tính không?”

“Đây là chí hướng!”
Ngụy Uyên tức giận nói:
“Ngươi gặp người ta liền hô một tiếng: chém hết chuyện bất bình trong thiên hạ!
Sau đó người ta sẽ khuất phục ở dưới chí hướng của ngươi?”
“...”
“Cái gọi là ý, cần ỷ lại bạo lực của võ phu, chuẩn xác mà nói, là thủ đoạn đánh giết.
Đao thương kiếm kích quyền vân vân.
Ngươi là dùng đao, tự nhiên chính là đao ý.”

“Như thế nào tu ra đao ý đây?”
Hứa Thất An khiêm tốn thỉnh giáo.
“Ta trước kia đã nói với ngươi, ngũ phẩm bắt đầu, tất cả đều cần dựa vào ngộ!
Thiên phú của ngươi không tệ, ngộ tính cũng cao, có thể ở trong khoảng thời gian cực ngắn khống chế bản thân, tấn thăng ngũ phẩm.
Mà có một số người thiên tư kém, cả đời cũng không thể hoàn toàn nắm giữ lực lượng thân thể, không thể tấn thăng.
“Về phần như thế nào lĩnh ngộ đao ý, điều ta có thể dạy ngươi chỉ có kinh nghiệm.
Đầu tiên, ngươi cần đạt tới cảnh giới nhân đao hợp nhất, đơn giản mà nói, đó là lĩnh ngộ ý nghĩa thâm ảo của đao.
Cái này cần ngươi kết hợp cảm ngộ của bản thân đối với đao pháp.
Tích lũy tháng ngày mới được.
“Tiếp theo, ngươi cần mang tín niệm của mình dung hợp trong đao, ngươi tu hành Thiên Địa Nhất Đao Trảm, chính là tín niệm người sáng tạo công pháp này.”

Ngụy Uyên lời nói thấm thía dạy bảo.
Đúng vậy, "Thiên Địa Nhất Đao Trảm" của ta chính là một loại đao ý, tín niệm của vị tiền bối đó là: không có gì là một đao không chém đứt, nếu có, vậy thì chạy trốn.
“Ngụy Công, có phải hay không nói, bản thân ta đã lĩnh ngộ nửa đao ý?
Vậy ta có phải có thể ở trên cơ sở " Thiên Địa Nhất Đao Trảm " , gia nhập thứ của mình, để nó trở thành “Ý” chỉ thuộc về ta hay không?”
Hứa Thất An có chút ngạc nhiên lẫn vui mừng.
“Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Ngụy Uyên cười nói.
Nói chuyện đến cuối, Ngụy Uyên bỗng nhiên nói: “Nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta mới gặp không?”
“Lần đó trong Quan Tinh Lâu?”
Hứa Thất An không quá xác định. “Ừm!” Ngụy Uyên gật gật đầu: “Khúc nhạc ngươi lúc ấy hát rất thú vị, ta đến nay còn nhớ rõ...
Nơi ta đứng, trong gió phần phật, hận không thể tận diệt đau lòng kéo dài.
Nhìn trời xanh, bốn phương mây động, kiếm trong tay hỏi thiên hạ ai là anh hùng.”

Hắn hát còn rất tiêu chuẩn. “Sau đó thế nào?
Ta rất thích bài này.”
Ngụy Uyên cười nói.
Cái này, ta từ nhỏ sợ hãi nhất chính là bị giáo viên mời lên bục giảng, hát trước mặt mọi người...
Hứa Thất An nói:
“Chờ tương lai Ngụy Công nói cho ta biết chuyện xưa của ngài cùng hoàng hậu nương nương, ta lại hát cho ngài đi.”
...
Rời khỏi nha môn Đả Canh Nhân, Hứa Thất An cưỡi con ngựa cái nhỏ yêu quý, vào câu lan, ở trong câu lan dùng nước thuốc thay đổi dung mạo, lúc này mới cưỡi lên con ngựa cái nhỏ một lần nữa lên đường.
Vòng vèo hồi lâu, xác nhận không ai theo dõi, hắn lúc này mới kín đáo gõ mở cửa chỗ nuôi vợ bé. “Két! “
Cửa sân mở ra, là lão phụ nhân bụng phệ. “? ?”

Trong đầu Hứa Thất An hiện lên một chuỗi dấu chấm hỏi, vương phi của ta đâu, vương phi vợ người khác ta vất vả trộm được đâu, Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân của ta đâu?
Sao lại biến thành một bà già? !
“Ngươi là ai.”

Lão mụ tử hồ nghi nhìn chằm chằm Hứa Thất An, vẻ mặt có chút không tốt. ...
Hứa Thất An đơn giản báo tên mình một chút, nói:
“Ta tên Hứa Thiến, vị thẩm thẩm này, vì sao sẽ ở trong nhà của ta?”

“Nhà ngươi?”

Ánh mắt bà già càng thêm hồ nghi, nói: “Ngươi chờ!” Cũng không đóng cửa, xoay người đi vào. Ước chừng qua thời gian chén trà nhỏ, bà già mang theo cái chổi, khí thế hùng hổ lao ra, chửi mắng:
“Ngươi được lắm đồ chó vong ân phụ nghĩa, thế mà lại đuổi đến nơi đây.
Dưới chân thiên tử, không phải ngươi loại chó này có thể giương oai.”

Bà già cầm chổi vụt tới, Hứa Thất An cúi đầu, né tránh, thuận thế tiến vào trong sân.
Bà già tức kêu ngao ngao, đuổi theo hắn đánh loạn một trận.
Cửa phòng chính mở ra, bàn tay vương phi cầm một bát lạc, dựa vào cửa, vui sướng hài lòng xem diễn.
Bà già vừa thấy bộ dáng nàng cười tươi như hoa, mới ý thức được trong đó có điểm đáng ngờ, chống chổi, nghi hoặc nhìn Hứa Thất An, lại nhìn vương phi.
“Ta thật sự là nam nhân của cô ấy.”

Hứa Thất An giải thích một câu, nhìn thiếu phụ mặc áo vải màu trắng, trên đầu cắm trâm ngọc giá rẻ, đi qua, ở trên đầu nàng gõ cho một phát:
“Thú vị lắm sao?”

Người vợ góa này của Trấn Bắc vương, Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, ăn đòn rồi, một lần nữa lạnh mặt.
Quật cường không quan tâm hắn, chỉ nhẹ nhàng nói: “Thím Trương, ngươi đi về trước đi.”
Thím Trương lẩm bẩm vài câu, mang cái chổi dựa vào bên tường, đi ra khỏi sân.
Sau khi thím Trương rời khỏi, Hứa Thất An mang con ngựa cái nhỏ dắt vào sân, buộc ở trên thân cây đa nhỏ.
Lúc này, hắn mới phát hiện trong vài ngày ngắn ngủn, sân vườn vốn tiêu điều, thế mà lại nở đầy hoa tươi màu sắc khác nhau, ong mật cùng con bướm nhảy múa ở giữa bụi hoa.
Trong không khí xen lẫn mùi hoa tươi mát.
Hứa Thất An đại khái nhìn lướt vài lần, thấy được rất nhiều chủng loại quý báu, trong đó có vài gốc giá cao tới mười mấy lượng bạc.
Hắn sở dĩ biết giá của những giống quý báu này, là vì thẩm thẩm trong nhà mỗi ngày cong mông đùa nghịch chậu hoa, sau đầu xuân, ở phương diện này bỏ vào hơi hai trăm lượng bạc trắng.
Hứa Thất An đương nhiên sẽ không hỏi thẩm thẩm tốn bao nhiêu bạc mua giống hoa quý, dù sao cũng không phải tiêu tiền hắn.
Chủ yếu là chậu hoa thẩm thẩm yêu quý luôn thường thường bị Hứa Linh Âm đánh đổ.
Mỗi lần thẩm thẩm đều phải nổi trận lôi đình dạy dỗ nó, sau đó cằn nhằn lẩm bẩm: ngươi có biết hoa này đáng giá bao nhiêu tiền không, đứa nhỏ chết tiệt này.
“Chỗ hoa này là thế nào?”

Hứa Thất An chưa biểu hiện gì, hỏi.
“Sân quá đơn điệu, ta liền mua chút hoa trồng ở trong sân.”

Vương phi giọng điệu bình tĩnh.
Ta đưa bạc cho ngươi, mua không nổi chỗ hoa này...
Hứa Thất An nói thầm trong lòng, mặt ngoài bình tĩnh “Ồ” một tiếng, biểu hiện ra bộ dáng thuận miệng hỏi, không có hứng thú đối với hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận