Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 639: Phá cục như thế nào? (3)

Số 3 lâm vào trong vụ án gian lận khoa cử...
Số 3 tuy tuyệt đỉnh thông minh, nhưng thư viện Vân Lộc cùng Quốc Tử Giám tranh đấu thuộc về đại thế không thể xoay chuyển, không phải thông minh có thể bù lại...
Kết cục tốt nhất chính là từ bỏ công danh, số 3 không thể làm quan, đây là tổn thất của triều đình...
“Ta nghe nói việc này là tân nhậm hữu đô ngự sử thượng thư buộc tội dựng lên, nhưng đánh giá, ừm, các đảng phái hoặc đứng nhìn, hoặc giúp sức trong bóng tối, Hứa Tân Niên nguy rồi.”
Bạn tốt nói.
Sở Nguyên Chẩn thở dài, trầm giọng nói:
“Ta là chán ghét đảng tranh, mới rời khỏi triều đình.
Từ xưa đảng tranh tổn hại quốc lực, đế vương tu đạo hại tới khí vận.”

Bạn tốt mặt biến sắc:
“Nguyên Chẩn, nói cẩn thận.”

“Sợ cái gì, ta sớm là một người dân thường, tiêu diêu tự tại.”

Sở Nguyên Chẩn cười khẩy một tiếng, tiếp đó thở dài:
“Ta vừa cân nhắc thật lâu, nhưng lại không có cách nào phá cục.
Trừ phi Ngụy Uyên ra mặt chém giết, lấy Hứa Ninh Yến tiềm lực, Ngụy Uyên hẳn là sẽ làm ra quyết định.
“Nhưng, đây có lẽ chính là điều đám người kia hi vọng nhìn thấy.
Ài, vẫn là không thể phá cục.”
...
Hoàng cung.
Đức Hinh Uyển, Hoài Khánh mặc váy cung đình màu trắng ngồi ở sau bàn, hướng thị vệ trưởng trong phòng gật đầu:
“Bản cung biết rồi, ngươi lui xuống đi.”

Đợi thị vệ trưởng rời khỏi, Hoài Khánh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhíu mày trầm ngâm:
“Nếu là ta, ta nên phá cục như thế nào?”

Tự hỏi thật lâu, lắc đầu thở dài.
Sau đó, nàng đột nhiên lại nghĩ, nếu là Hứa Ninh Yến, hắn sẽ làm như thế nào đây. ...
Một tửu lâu nội thành, Tôn Diệu Nguyệt đặt một nhã gian, mời đám bạn tốt cùng trường Quốc Tử Giám uống rượu, mục đích chủ yếu là chia sẻ một việc lớn sắp chấn động nho lâm kinh thành. “Hội nguyên kỳ thi mùa xuân Hứa Tân Niên, sáng nay bị cha ta phái người truy bắt, nghe nói là vì gian lận khoa cử, hối lộ giám khảo.”

“Tin tức là thật?”
Học sinh Quốc Tử Giám chấn động không thôi. “Tự nhiên là thật, ta từng tự mình đi nha môn xác nhận, hỏi cha ta, tuy bị ông đuổi ra khỏi nha môn, nhưng Chu thị lang đã lộ ra với ta.
Hứa Tân Niên kia ngay tại trong lao, chờ đợi thẩm vấn.”

Tôn Diệu Nguyệt nhìn quét đám bạn tốt, đắc ý nói.
Tôn Diệu Nguyệt là con trai trưởng duy nhất của Tôn thượng thư, học nghiệp rất không tệ, mạnh hơn so với đại bộ phận ăn chơi trác táng, nhưng có tật xấu, đặc biệt thích hóng hớt.
Đối với Hứa Tân Niên học sinh thư viện Vân Lộc đỗ hội nguyên, Tôn Diệu Nguyệt đã ghen tị lại phẫn nộ, mà nay hắn bởi gian lận khoa cử vào tù, miễn bàn vui vẻ bao nhiêu.
“Ngân la Hứa Thất An kia không ra làm sao, ỷ vào Ngụy hoạn cẩu che chở, ở kinh thành diễu võ dương oai, viết thơ nhục mạ cha ta, thực nên băm vằm.”

Tôn Diệu Nguyệt vỗ mạnh bàn, tùy ý cười to:
“Băm hắn không được, thì băm đường đệ hắn.
Ha ha ha, uống rượu uống rượu.”

Các học sinh Quốc Tử Giám nghe được tin tức này, vừa kinh ngạc vừa trút giận, thì đúng mà, hội nguyên kỳ thi mùa xuân để một học sinh thư viện Vân Lộc đạt được, bọn họ đám người đọc sách Quốc Tử Giám này, tôn nghiêm ở đâu?
Khẳng định là gian lận, tuyệt đối là gian lận, không tiếp nhận lý do khác.
“Tôn huynh, vui một mình không bằng nhiều người vui, việc sảng khoái lòng người cỡ này, chúng ta cần mang nó truyền lưu rộng rãi mới phải.”

“Có đạo lý, cứ làm như vậy, đêm nay gặp ở Giáo Phường Ti.”

Cơm no rượu say, Tôn Diệu Nguyệt say khướt rời khỏi tửu lâu, vào xe ngựa đỗ ở ngoài tửu lâu, được tùy tùng đỡ, đi lên xe ngựa.
Tính ngủ một lát, hắn thấy trên giường mềm lót da hổ, có một con mèo mướp thân thể thon dài ngồi, con ngươi màu hổ phách lặng lẽ nhìn hắn.
Không có bất cứ động tĩnh gì, xe ngựa tiếp tục tiến lên, cửa sổ xe bỗng nhiên mở rộng, mèo mướp nhảy ra.
Nó dựng thẳng cái đuôi, bước chân mèo cực nhanh, biến mất ở trong dòng người rộn ràng nhốn nháo. ...
Hình bộ.
Tôn thượng thư gọi lại viên tới, hỏi:
“Đi trong ngục hỏi một chút, Hứa Tân Niên cung khai chưa?”

Lại viên nhận mệnh lui xuống, vài phút sau quay về phục mệnh:
“Thượng thư đại nhân, Hứa Tân Niên kia xương cốt rất cứng, đánh như thế nào cũng không chịu cung khai.”

“Đó là đánh chưa đủ.”

Tôn thượng thư hừ lạnh một tiếng, nói:
“Hình bộ còn nhiều khổ hình, cho hắn nếm hết từng thứ, tảng đá cũng khiến nó nở hoa.
Ừm, giữ lại một hơi là được rồi.”

“Vâng.”

Lại viên lui ra, chân trước mới vừa đi, sau lưng đã có một người hoảng hốt xông vào, trang phục phú ông gia, tóc hoa râm, lúc bị vào bậc cửa còn vấp một cái. “Ngươi tới nha môn làm chi.”
Tôn thượng thư nhíu mày hỏi.
Người này chính là quản gia Tôn phủ, lão nô theo Tôn thượng thư mấy chục năm. “Lão gia, việc lớn không ổn rồi...”
Lão quản gia vẻ mặt cầu xin, run giọng nói: “Thiếu gia hắn, hắn không thấy nữa.”
“Cái gì gọi là thiếu gia không thấy nữa?”
Tôn thượng thư khẽ biến sắc, đứng dậy đi qua, nhìn chằm chằm lão quản gia, trầm giọng lặp lại:
“Cái gì gọi là thiếu gia không thấy nữa! !” “Hạ nhân theo thiếu gia ra ngoài, không lâu trước đây về phủ báo cáo, hôm nay thiếu gia ở tửu lâu mở tiệc chiêu đãi bạn cùng trường, uống rượu xong, vào xe ngựa...
Sau đó không thấy tăm hơi, xe ngựa về phủ mới phát hiện trong xe căn bản không có ai.”
Lão quản gia vò đầu bứt tai, trong lo lắng mang theo mờ mịt, thật cẩn thận nói: “Khách khanh trong phủ nói, có, có lẽ lão gia gần đây đã đắc tội với ai?”
Quan trường Đại Phụng có một bộ quy tắc ngầm ước định mà thành, chính đấu thì chính đấu, tuyệt không lan họa tới người nhà.
Cũng không phải giới hạn đạo đức cao bao nhiêu, mà là ngươi làm mùng 1, người khác cũng có thể làm ngày rằm.
Còn có thể bởi vậy bị coi là không hiểu quy củ, bị toàn bộ giai tầng bài xích.
Quy tắc ngầm này tính quyền uy rất cao, thậm chí triều đình cũng tán đồng nó, không viết trắng ra quy định là vì nó không thể lên được mặt bàn.
Nhưng Đại Phụng có một chế độ, bất cứ quan viên nào, một khi vào kinh làm quan, như vậy cha mẹ hoặc vợ con phải cùng nhau vào kinh.
Ý nghĩa chế độ tồn tại này ở nơi nào?
Một chế độ, trải đường cho một quy tắc ngầm, có thể thấy được tính quyền uy của quy tắc ngầm này cao bao nhiêu.
Đã đắc tội người nào...
Tôn thượng thư lẩm bẩm, trong đầu tự nhiên mà vậy hiện ra Hứa Thất An tên tiện nhân này.
“Ngu xuẩn!”
Tôn thượng thư hét lớn một tiếng, râu tóc dựng đứng lên, giận không thể át, rít gào:
“Tự cho là bắt cóc con ta, liền có thể khiến bản quan khuất phục?
Thằng nhãi, tự hủy Trường Thành.
“Con ta nếu có bất cứ gì sơ suất, toàn bộ kinh thành cũng không có tấc đất ngươi cắm dùi.
Không, cả nhà ngươi đều phải chết.”

Sau khi rống giận, mang sổ con trên bàn gạt hết xuống đất, chén trà “Phành” vỡ nát, giấy và bút mực phân tán đầy đất.
Lão quản gia câm như hến, không dám thở mạnh, lão gia làm quan nhiều năm, sớm dưỡng thành lòng dạ không quan tâm hơn thua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận