Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 202: Hứa Thất An: Thẩm thẩm, ngươi muốn dùng hoàng kim đánh mặt, hay là tơ lụa đánh mặt? (1)

Linh Long đột nhiên bình tĩnh lại có thể dùng
"Phát tiết xong cảm xúc" hoặc là
"Không muốn gây thương tổn Lâm An công chúa"
để giải thích.
Chỉ sợ bệ hạ cũng nghĩ như vậy.
Một vua một thần chậm rãi đi về phía cung thành, không có kiệu ngồi, Nguyên Cảnh Đế bỗng nhiên nói:
"Trấn Bắc vương đã lâu không trở lại kinh thành."
Ánh mắt Ngụy Uyên chợt lóe lên, cười nói:
"Đã mấy năm rồi thưa bệ hạ."
Nguyên Cảnh Đế gật gật đầu:
"Sang xuân năm sau triệu hắn trở về, trẫm cũng có chút nhớ hắn." . . .
Hứa Thất An lái xe chạy trên ngã tư đường rộng mở giữa thành, trước sau xe ngựa đều có hai binh sĩ mặc giáp nặng. Trong xe là Ngụy Uyên đang ngồi.
"Ngụy Công, Linh Long bị làm sao vậy?
Hung thú nguy hiểm như vậy lại nuôi trong hoàng thành, không sợ đả thương người khác sao?"
Hứa Thất An thử hỏi. Thanh âm ôn hòa của Ngụy Uyên từ trong xe truyền đến:
"Linh Long xưa nay ngoan hiền, dù không phải người hoàng thất, chỉ cần không đụng vào nó, sẽ không bị công kích."
"Không có ngoại lệ sao?"
Hứa Thất An thuận miệng hỏi, cố gắng để giọng điệu của mình có vẻ trấn định.
Sau một lúc lâu, Ngụy Uyên buồn bực nói:
"Không có ngoại lệ." . . . .
Hứa Thất An im lặng. Sau một lúc lâu không nói chuyện, Hứa Thất An lại nói:
"Ngụy Công, ta tra ra một chuyện, điều này làm cho vụ án càng thêm phức tạp.
Ty chức có chút đắn đo không dám xác định." "Nói."
"Ty chức hôm nay đi Thanh Long tự, biết được một câu chuyện xưa, Thanh Long tự có một hòa thượng pháp danh Hằng Tuệ.
Hơn một năm trước nảy sinh tình cảm với khách nữ hành hương thường đến trong chùa, vì thế trộm đi một món pháp khí có thể che chắn khí thức từ Thanh Long tự, cuối cùng nắm tay nhau bỏ trốn."
Hứa Thất An nói:
"Vị khách nữ hành hương kia là Bình Dương quận chúa mất tích đã lâu."
Trong xe truyền ra tiếng nói trầm thấp của Ngụy Uyên:
"Vì sao lúc trước khi bẩm báo lại không nói gì?"
Bởi vì muốn làm màu trước mặt Trưởng công chúa trước. . .
À không, phải gọi là tăng tiến tình cảm. . . .
Hứa Thất An có chút xấu hổ, qua loa nói:
"Trước khi có manh mối rõ ràng, không dám nói sai với Ngụy Công. Đầu tiên là đi gặp Trưởng công chúa hỏi thăm mới biết được, Bình Dương quận chúa bỏ trốn, có khả năng liên quan tới đấu tranh giữa huân quý và văn quan.
"Ty chức trước mắt còn không dám khẳng định Bình Dương quận chúa, Hằng Tuệ hòa thượng cùng có liên quan án Tang Bạc, tuy trên người Kim Ngô vệ bách hộ Chu Xích Hùng mang theo pháp khí che chắn khí tức, nhưng người này đã rời khỏi kinh thành, có phải món pháp khí của Thanh Long tự không, có trời mới biết được." Đối với cái này, Ngụy Uyên không đáp lại. Xe ngựa đi vào nha môn Đả Canh Nhân, thủ hạ Tiểu Mộc Thê của Hứa Thất An đón đỡ Ngụy Uyên xuống.
Hai tay Ngụy Uyên đặt ở trong áo, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn một cái, nói: "Đi theo ta tới Hạo Khí Lâu."
Lần này là muốn giáo huấn ai?
Hứa Thất An bất đắc dĩ đi theo, hai người một trước một sau vào Hạo Khí Lâu, Ngụy Uyên dặn dò Hứa Thất An pha trà, mình thì ngắm nhìn phong cảnh nơi xa.
Thời gian trôi qua từng chút một, tận đến khi Hứa Thất An kêu một tiếng, nói trà nấu xong rồi. Thật ra chỉ là nấu cho nước sôi, cho lá trà vào, quá trình rất đơn giản.
Ngụy Uyên đi đến bên cạnh bàn, liếc mắt một cái, lắc đầu nói:
"Chén đầu tiên cần phải vứt đi, không thể trực tiếp uống, rất đậm đặc, sẽ che giấu vị ngọt thanh của những chén sau."
Ngươi đang dạy ta làm việc?
"Ty chức là người thô lỗ, không có kinh nghiệm. . . ."
Hứa Thất An ở trong đầu nghĩ tới vẻ mặt kiêu ngạo của Đạt thúc, trên mặt lại lộ ra nụ cười lấy lòng. Lạch cạch. . . . Ngụy Uyên lấy từ trong tay áo hộp gấm, cười nói:
"Mở ra nhìn xem." Hứa Thất An làm theo, mở ra hộp gấm, bên trong là một viên đan dược hình tròn lớn chừng quả nhãn, màu da cam trong sáng, một mùi hương thuốc nồng đậm xộc vào mũi. "Đây là Kim Đan bệ hạ ban cho ta, nó có thể tăng cường thể chất, nâng cao khí cơ, quốc sư luyện mấy tháng cũng chỉ ra được một lò.
Ngàn vàng khó cầu."
Ngụy Uyên chỉ vào hộp gấm, tay gõ lên hộp:
"Nó là của ngươi."
Hứa Thất An khó có thể tin. "Thứ này vô dụng với ta, đối với võ giả cao phẩm tác dụng không lớn, càng nghĩ càng cảm thấy trước mắt người cần tăng lên tu vi nhất là ngươi."
Ngụy Uyên cười nói:
"Bổn tọa đã nói muốn bồi dưỡng ngươi, tự nhiên sẽ làm ra hành động thực tế."
"Cảm tạ Ngụy Công!"
Trên mặt Hứa Thất An tràn ngập vui sướng cùng cảm kích phát ra từ tim gan.
Hắn đột nhiên cảm khái, trong đầu hiện lên một câu chân lý: Liếm đến cuối cùng, cái gì cần có đều có.
"Ngươi tiêu hóa Kim Đan xong, khí cơ hẳn là có thể tràn đầy đan điền, đến lúc đó, phải học quan tưởng trước, tăng lên Nguyên thần. Tiếp heo, tiến độ tu hành của ngươi sẽ nhanh hơn võ giả cùng cảnh giới ít nhất một phần ba." Ngụy Uyên nói.
Đây là chỗ tốt khi làm việc cho tổ chức lớn, ôm được đùi to, nếu mình là tán tu, chỉ sợ sẽ giống Nhị thúc, mãi vẫn lẹt đẹt ở Luyện Khí Cảnh. . . .
Hứa Thất An cảm thấy may mắn vì mình ngày trước đã lựa chọn quá chính xác.
Khi phát hiện số 9 cùng số 6 chơi lang nhân sát, đã không mạo hiểm thử nghiệm, mà cắm đầu đi tìm Ngụy Uyên, thẳng thắn thành khẩn khoe công. Nếu không có việc này, hắn không có khả năng nhanh như vậy đã chiếm được thưởng thức cùng tín nhiệm của Ngụy Uyên.
Nếu không chiếm được tín nhiệm của Ngụy Uyên, mà chỉ có thưởng thức, hắn chỉ sợ sẽ phải gian nan tích góp từng tí một công huân, mà không được như hiện tại, Kim Đan nói đưa liền đưa.
"Ngụy Công, cảnh giới sau Luyện Thần Cảnh là Đồng Bì Thiết Cốt, cái này nên tu hành thế nào?" Hứa Thất An dốc lòng hỏi thăm.
"Chờ ngươi trở thành Luyện Thần Cảnh đỉnh phong, khí huyết cùng Nguyên thần sẽ giao hòa với nhau, lúc này, thể phách sẽ nghênh đón một lần chuyển biến có thể nói là thay xương đổi thịt, trong lúc chuyển biến, lấy côn bổng gõ lên mọi chỗ của thân thể, như thợ rèn rèn sắt, bài trừ tạp chất, cô đọng thành cương thiết."
Gõ mọi chỗ của thân thể?
Vậy tiểu đệ của ta phải làm sao bây giờ, cái này không phải áp lực nó nên thừa nhận ở tuổi này. . . .
Đến lúc đó thật sự là gà bay trứng vỡ. . . . .
Trong đầu Hứa Thất An tràn ngập nghi hoặc cùng băn khoăn, ở trước mặt Ngụy Uyên, lại không dám không biết xấu hổ nói ra lời lẽ thô tục như thế.
"Đó là phương pháp người thời xưa dùng, " Ngụy Uyên cười ha hả bổ sung:
"Thời đại thay đổi, hiện tại võ giả luyện thể, đều là dùng thuốc." Hứa Thất An nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục thỉnh giáo:
"Ty chức tìm đọc tư liệu, phát hiện miêu tả tương quan của ngũ phẩm hóa kình đại khái là: giao sinh mệnh cho mọi bộ phận thân thể, khiến dễ dàng sử dụng như cánh tay, lại có thể độc lập hành động."
Miêu tả thực vô nghĩa, thân thể là một chỉnh thể, bản thân còn có sinh mệnh.
Sao lại nói là
"Giao sinh mệnh cho mọi bộ phận" ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận