Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 911: Bảo hộ (2)

Về phần Ngụy Uyên, Hứa Thất An là tín nhiệm, nhưng bởi vì nhìn không thấu vị quốc sĩ cơ trí thâm trầm này, cho nên mãi không dám thẳng thắn thành khẩn.
Không ngờ, Ngụy Uyên thế mà sớm đã biết Thần Thù hòa thượng ở trong cơ thể hắn.
“Ngụy Công...
Làm sao mà biết được?”

Giọng Hứa Thất An có chút khàn khàn.
Ngụy Uyên thản nhiên nói: “Lắc xúc xắc rồi nói sau.”
Hứa Thất An cười khổ nói:
“Không cần thiết lắc xúc xắc nữa.”
Quả thật không cần thiết nữa, Ngụy Uyên không hỏi tình báo Giám chính đời đầu, mà là hỏi vật phong ấn dưới Tang Bạc, đây là đang nói cho hắn, bí mật của ngươi ta biết hết rồi.
Trực tiếp ngả bài đi.
Hít sâu một hơi, Hứa Thất An nói: “Lúc ở Kiếm Châu, ta gặp được một người trẻ tuổi tên là Cơ Khiêm, chúng ta đã xảy ra xung đột, ta mang hắn làm thịt rồi.
Sau khi hỏi hồn, phát hiện hắn thì ra là nhánh của hoàng thất năm trăm năm trước, võ tông hoàng đế sau khi thanh quân trắc, bọn họ được Giám chính đời đầu bảo vệ, sau đó ngủ đông mãi đến nay. “Chiến dịch Sơn Hải quan là Giám chính đời đầu cùng thủ lĩnh Thiên Cổ bộ kích động, mục đích là đánh cắp quốc vận Đại Phụng, sau đó nâng đỡ một nhánh kia của năm trăm năm trước, một lần nữa đi lên ngôi vị hoàng đế. “Bọn họ luôn ẩn nấp ở một nơi tên là Hứa Châu, ta hoài nghi đó là một nơi coi trời bằng vung, thoát ly triều đình khống chế...”
Hắn mang quá trình hỏi linh hồn thuật lại một lần, tạm thời giấu giếm chuyện mình mang khí vận.
Ngụy Uyên yên lặng nghe xong, từ từ nói: “Cho nên, Giám chính đời đầu mới liên hợp man tộc, đối phó Trấn Bắc vương.
Kế tiếp, có phải liền đến lượt ta hay không?”
Hứa Thất An tâm phục khẩu phục: “Đúng vậy.”
Ngụy Uyên thở dài: “Giám chính đời đầu chưa chết, điều này ngược lại ra ngoài dự kiến của ta.
Ngươi nhắc nhở ta, năm đó võ tông hoàng đế sau khi đoạt vị, từng .
Âm Thầm phái thân tín, tìm kiếm khắp thế giới cái gì đó.
Vì thế không tiếc giương buồm ra biển.
Chuyện này không ghi trong chính sử, nhưng bị một vị đại nho viết ở trong truyện ký.”
“Đời đầu ẩn nhẫn lâu như vậy, thứ nhất là chưa trừ bỏ Trấn Bắc vương cùng ta, thứ hai là tạm thời không thu về được khí vận trong cơ thể ngươi...
Ồ, ngươi chui gầm bàn làm chi?”

Ngụy Uyên tựa cười mà không cười hỏi.
“Ta đang tìm chân Ngụy Công, cho ta ôm một lát...”

Hứa Thất An nói lời dí dỏm, để che giấu cảm xúc dao động như lật sông nghiêng biển trong lòng.
Đốc đốc!
Ngụy Uyên gõ mặt bàn, trầm giọng nói:
“Đi ra!”
Hứa Thất An từ gầm bàn chui ra, ngồi nghiêm chỉnh:
“Ngụy Công, ngươi biết hết rồi, ngươi cái gì cũng biết.”
Ngụy Uyên thở dài một tiếng:
“Ngươi là người ta nhìn trúng, phàm là người ta muốn bồi dưỡng, ta đều sẽ tỉ mỉ điều tra, giám thị.
Ngươi tốc độ quá mức tu hành, Giám chính ưu ái đối với ngươi, thái độ linh long đối với ngươi, khi đấu pháp Phật môn khắc đao nho gia xuất hiện, lúc chém giết Hộ quốc công khắc đao xuất hiện.
Ừm, ngươi lúc này không ngừng lắc ra xúc xắc điểm tối đa chẳng phải chứng minh sao.
Còn có rất nhiều rất nhiều, sơ hở trên người ngươi quá nhiều.
Những tình báo rải rác này lấy riêng từng cái ra, không tính là gì.
“Nhưng ta đã quá hiểu biết đối với ngươi, toàn bộ manh mối ghép lại, kết hợp một ít bí ẩn ta vốn đã biết, nhìn lại đơn giản, liền có thể đoán được bảy tám phần.
“Ngày đó ngươi sau khi đánh thắng Thiên Nhân Chi Tranh, chạy tới hỏi ta tình hình cụ thể chiến dịch Sơn Hải quan, ta từng hỏi ngươi, còn có cái gì muốn nói.
Ta cho rằng ngươi sẽ thẳng thắn với ta, nhưng ngươi lựa chọn giấu giếm.”

Hứa Thất An mở miệng ngập ngừng, muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, tỏ ra hơi uể oải nói: “Vậy chuyện vật phong ấn dưới Tang Bạc thì sao?”

“Phật môn đấu pháp đồng thời bại lộ sự thực ngươi khí vận thêm thân, cùng với thân mang vật phong ấn.
Đương nhiên, bằng vào cái này còn chưa đủ, còn phải có chứng minh khác, ví dụ như lúc đi phương Bắc, ngươi là như thế nào giết chết thủ lĩnh tứ phẩm man tộc, cướp được vương phi?”

Ngụy Uyên bật cười một tiếng:
“Ta đã biết ngươi khí vận thêm thân, như vậy vị cao thủ thần bí kia ở Kiếm Châu có thể sử dụng Trấn Quốc kiếm là ai, cũng liền không cần đoán nữa.
Thật ra trước khi đi về phía Bắc, ta cũng không xác định “vật phong ấn” ở trên người ngươi.
“Ngươi giấu quả thật rất tốt, tín nhiệm Giám chính như vậy, tín nhiệm dị đoan Phật môn kia?”

Hứa Thất An lắc đầu:
“Giám chính là nhân vật thần tiên, ta tin hay không ý nghĩa không lớn.
Về phần vật phong ấn, hắn pháp hiệu Thần Thù, ta từng đáp ứng hắn, phải giữ kín.”

Hắn mang ước định cùng Thần Thù cũng nói ra: tìm kiếm quá khứ của Thần Thù.
Ngụy Uyên trầm ngâm nói:
“Giám chính ngầm đồng ý Yêu tộc phá bỏ phong ấn Tang Bạc, nhắm chừng là vì ngươi mà bố cục, dùng gã để chấn nhiếp đời đầu.
Vị Thần Thù kia ở trong cơ thể ngươi một ngày, đời đầu liền không dám động vào ngươi, không có gì bất ngờ, hắn bây giờ là tích cực tìm kiếm phương pháp phá giải.
“Về thân phận vị dị đoan Phật môn này, ta có một chút phán đoán, quá nửa có liên quan với Vạn Yêu quốc, có liên quan năm đó Giáp Tử trừ yêu.
Tương lai ngươi đi xa giang hồ, có thể đi Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn một chuyến, đi vào trong đó tìm kiếm chân tướng.”

A?
Thần Thù cùng chiến dịch Giáp Tử trừ yêu năm đó có liên quan? Đây là điều Hứa Thất An không ngờ.
“Cho nên, Ngụy Công chuẩn bị xử trí ta như thế nào?”

Hứa Thất An thử nói.
Nói xong, hắn nhìn chằm chằm Ngụy Uyên, sợ hãi từ trong mắt y nhìn thấy sát ý.
“Ta thật ra muốn giết ngươi, nếu có thể.”
Ngụy Uyên hai tay thu ở trong tay áo, ánh mắt buông xuống, nhìn mặt bàn, thanh âm trầm thấp mà bình thản: “Kẹp ở giữa hai đời Giám chính, không biết như thế nào cho phải, cho nên dứt khoát thẳng thắn với ta, mục đích của ngươi, chính là muốn liều một phen, đạt được ta che chở.”

Một lời đi thẳng vào trọng tâm!
Hứa Thất An có chút hổ thẹn, hắn quả thật là nghĩ như vậy. “Nếu ngươi muốn hỏi Giám chính có đáng giá tín nhiệm hay không, ta không thể đưa ra đáp án, bởi vì ta cũng không biết.
Về phần Giám chính đời đầu bên kia, ngươi càng không cần sợ, đánh cờ cùng hắn là Giám chính đời này, người ra chiêu cùng giải chiêu không phải ngươi.
Điều ngươi bây giờ phải làm, đơn giản chính là tấn thăng phẩm cấp, tích lũy vốn.”

Tạm dừng một chút, ánh mắt Ngụy Uyên chuyển thành nhu hòa, thấp giọng nói:
“Ta sẽ giúp ngươi.”

Nghe được câu này, Hứa Thất An mới chính thức như trút được gánh nặng, cảm giác trong lòng lập tức kiên định hẳn lên.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười, nói:
“Vậy vừa lúc có chuyện muốn thỉnh giáo Ngụy Công.”

Ngụy Uyên gật đầu.
Hứa Thất An hắc một tiếng:
“Tấn thăng tứ phẩm như thế nào.”

Vẻ mặt Ngụy Uyên đơ ra, ngạc nhiên nói:
“Ngươi tấn thăng ngũ phẩm rồi?”

Hứa Thất An gật đầu.
Không đến một năm, ngũ phẩm Hóa Kình...
Ngụy Uyên giật mình thất thần, thật lâu sau, con ngươi hắn khẽ động, khôi phục lại, than thở: “Cũng đúng, nếu mang đại khí vận, nhất phẩm có hi vọng.
Đáng tiếc tương lai không thiếu được phải đi đường cũ của cao tổ, võ tông.
Ngươi có thể không biết, khí vận là thanh gươm hai lưỡi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận