Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 414: Thay da đổi thịt (1)

...
Đây là hiệu quả của Thoát Thai Hoàn?
Khó trách lão sư phải nói, ta mang Thoát Thai Hoàn đưa cho Hứa Thất An, nhưng lão sư làm sao biết Hứa Thất An sẽ sống lại...
Hứa Thất An lại là như thế nào dùng Thoát Thai Hoàn...
Chử Thải Vi không nghĩ thông lắm.
Về phần đám người Hứa Bình Chí, thuần túy là võ phu thính giác sâu sắc, cùng với ánh mắt sắc bén, nghe thấy tiếng tim Hứa Thất An đập, thấy ngực phập phồng rất nhỏ khi hít thở.
Vẻ mặt bọn họ đều không giống nhau, thế mà lại có điểm chung, đã kinh ngạc lại kinh hỉ.
Hứa Bình Chí chậm rãi mở to mắt, khuôn mặt thường thường không có gì lạ đan xen mừng như điên cùng bi thương, một đại lão gia, trước mặt mọi người, thế mà lại nước mắt rơi như mưa.
Trương Khai Thái kích động lại vui sướng, cảm xúc viết hết ở trên mặt, Hứa Ninh Yến sống lại?
Hắn sống lại rồi?
Từ khi bước vào Hứa phủ tới nay, Hoài Khánh bảo trì lạnh lùng rụt rè, khuôn mặt trắng bóc nháy mắt trở nên dịu dàng, khóe mắt đuôi lông mày cất giấu nét vui mừng, nếu là ai quen thuộc nàng thấy, nhất định sẽ chấn động.
Nam Cung Thiến Nhu vẻ mặt hồ nghi.
Di ngôn sao...
Hứa Thất An giật mình, nhớ tới thẩm thẩm tối hôm qua khóc nói hắn bộ dạng xấu nhất, vì thế thê lương bi ai trầm thấp, mang theo giọng điệu run run nói:
“Thẩm thẩm đối với ta không tốt, ta muốn thẩm xin lỗi...”

Thẩm thẩm “Oa” một tiếng khóc ra.
“Tử bất ngữ, quái lực loạn thần!”
Không có thính giác sâu sắc của võ phu, cũng không có Vọng Khí Thuật của thuật sĩ, chỉ là nho gia bát phẩm Tu Thân cảnh Hứa Nhị lang cho rằng đại ca là thi biến thật, bước ra, trong miệng lẩm bẩm.
Hắn muốn dùng lực lượng hình thái ban đầu của “ngôn xuất pháp tùy” của nho gia, để đại ca một lần nữa nằm xuống.
“Đi!”
Nhưng phụ thân bên người bỗng vỗ một cái mang hắn vỗ ngã, Hứa Bình Chí buồn vui đan xen bổ nhào tới bên quan tài, tựa như đón nhận trân bảo hiếm thấy thế gian. “Đợi chút.”
Nam Cung Thiến Nhu ngăn Hứa Bình Chí, nheo mắt, nhìn kỹ Hứa Thất An không ngừng vò đầu bứt tai, gãi xuống từng mảng da thịt.
“Thân thể sống rồi, người còn có phải người kia hay không, thì khó nói.”

Nam Cung Thiến Nhu cười lạnh nói.
Mọi người cả kinh, liên tưởng đến con mèo mướp cổ quái kia, lập tức ý thức được không thích hợp.
Mèo mướp phóng qua thi thể hắn, kết quả Hứa đại lang thật sự sống lại, cái này khó tránh khỏi làm người ta sinh ra liên tưởng rằng sống lại không phải là Hứa đại lang, mà là có người khác.
Nam Cung Thiến Nhu, Hoài Khánh công chúa mấy người đều là hạng kiến thức rộng, nguyên thần đoạt xá loại thao tác này, chưa từng thấy cũng từng nghe nói. “Không, hắn nhất định là đại lang.”
Hứa Bình Chí giọng điệu kiên định.
Không có lý do, hắn chỉ tiếp nhận sự thật đại lang chết mà sống lại, nguyên nhân khác là thứ hắn không thể đối mặt, cũng không cách nào thừa nhận.
Đao đã từng đâm một lần ở trong lòng.
“Nhị thúc, là cháu.
Cháu chưa chết.”
Hứa Thất An nói.
Ồ...
Thanh âm sao lại thay đổi?
Hứa Bình Chí khẽ biến sắc.
Tiếng “Nhị thúc” này, giọng nói vang vọng, giàu từ tính của nam tử, so với giọng đại lang trước kia dễ nghe hơn nhiều.
Lòng Hứa Nhị thúc lúc ấy chính là trầm xuống, siết nắm tay, nhìn chằm chằm đứa cháu chết mà sống lại:
“Ngươi làm sao chứng minh mình là Hứa Thất An.”

Hứa Bình Chí giọng điệu chất vấn, khiến mọi người vốn đã mang sự nghi ngờ càng thêm cảnh giác.
May mắn ta không có mẹ, bằng không còn phải chứng minh mẹ ta là mẹ ta...
Hắn lảm nhảm trong lòng, trầm ngâm một lát, nói:
“Quýt xanh vừa chua vừa chát, nhưng Nhị thúc cảm thấy dịch vỏ của nó có diệu dụng khác.”
Khuôn mặt Hứa Bình Chí lập tức cứng đờ.
Hứa Nhị lang vẫn không tin đại ca chết mà sống lại, nhìn phụ thân ánh mắt không đúng, hít sâu một hơi ổn định cảm xúc, hỏi:
“Ngươi thật là đại ca?”

Hứa Thất An lúc này, thịt non cùng thịt cũ đan xen trên mặt, dữ tợn đáng sợ, nhưng thấy tiểu lão đệ ánh mắt thâm trầm mà sâu sắc, tràn ngập cảm tình nói:
“Trời không sinh Hứa Tân Niên ta, Đại Phụng vạn cổ như đêm dài.”

Trong lòng yên lặng bổ sung một câu:
một buổi nữ quyến không ở nhà,
Ảnh Mai tiểu các ba người đi.
Trời không sinh Hứa Tân Niên ta,
Đại Phụng vạn cổ như đêm dài...
Nghe được lời như vậy, trong lòng Nhị thúc thẩm thẩm càng thêm xác định, thức tỉnh chính là Hứa đại lang, bởi vì những việc vặt nhỏ bé trong cuộc sống này, nếu không phải đích thân trải qua, là không có khả năng biết được.
Trong linh đường, sức chú ý của người còn lại lập tức chuyển tới trên người Hứa Tân Niên.
Điều Chử Thải Vi nghĩ là, câu này tuyệt đối không thể bị Dương sư huynh nghe thấy, bằng không mình cùng với các sư huynh đệ Ti Thiên Giám, chỉ sợ mỗi ngày đều phải làm một lần tẩy não tuần hoàn.
Cái đó và Dương Thiên Huyễn tên ngu xuẩn thích múa mép kia bất phân cao thấp...
Nam Cung Thiến Nhu cùng Trương Khai Thái nhíu nhíu mày, cảm thấy người đọc sách này của Hứa gia khẩu khí quá cuồng ngạo rồi, võ phu nghe không lọt tai nhất là tuyên dương kiêu ngạo ương ngạnh.
Hoài Khánh công chúa chưa nói chuyện, nhưng dùng một loại ánh mắt rất nội hàm đánh giá Hứa Tân Niên. “...”

Khuôn mặt tuấn mỹ của Hứa Nhị lang nghẹn đỏ bừng, ngay cả bên tai cũng đỏ.
Câu này bị người nhà nghe còn cảm thấy xấu hổ, bị đại ca trước mặt nhiều người ngoài như vậy niệm tụng ra, cảm giác xấu hổ này đã vượt qua cực hạn tuổi Hứa nhị lang nên thừa nhận.
Hắn hận không thể đẩy đại ca ra, tự mình nằm vào trong quan tài, xong hết mọi chuyện.
Phù...
Thấy con trai đã hấp dẫn hỏa lực, trở thành tiêu điểm tầm mắt của mọi người, Hứa Nhị thúc nhẹ nhàng thở ra, có chút vui vẻ.
“Thật là đại ca!”
Hứa Linh Nguyệt hoan hô một tiếng, không quan tâm lao tới, ôm cổ đại ca, khóc nức nở.
“Đại oa đại oa...”

Hứa Linh Âm vui vẻ muốn hỏng rồi, đứng ở bên quan tài nhảy loi choi, dang hai tay, hi vọng đại ca cũng có thể ôm nó.
Nhưng Hứa đại lang ôm thân thể mềm mại của muội muội an ủi, hoàn toàn không chú ý Tiểu Đậu Đinh.
Hứa Bình Chí cũng kích động tiến lên, ôm lấy con gái cùng cháu, dùng sức ôm chặt, sợ vừa thả lỏng, lại không còn nữa.
Hứa Nhị lang ngẩng mặt, không cho nước mắt từ trong hốc mắt lăn ra, trước mặt cả đám người, loại hành động thể hiện này hắn là quả quyết sẽ không làm.
“Hừ!”
Thẩm thẩm hất cái cằm nhỏ nhắn trắng muốt, quay đầu đi chỗ khác, vẻ mặt khinh thường, nhưng ngay sau đó, nàng lại che miệng khóc.
Nam Cung Thiến Nhu bất động thanh sắc nhìn thịt chết bong ra, không phải da chết, mà là từng khối thịt chết, nhíu mày hỏi:
“Ngươi sao lại sống lại?”

“Ta căn bản chưa chết...”
Hứa Thất An vừa định giải thích, liền nghe Chử Thải Vi nâng nâng tay, người đẹp mặt trứng ngỗng mắt to giọng thanh thúy nói:
“Là ăn Thoát Thai Hoàn ta đưa cho ngươi sao?”
Hứa Thất An hơi sửng sốt, trong phút chốc khôi phục như thường, phối hợp làm ra tư thái cảm kích,
“Thải Vi cô nương đại ân đại đức, Hứa Ninh Yến suốt đời khó quên, hận không thể lấy thân báo đáp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận