Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 527: Người công cụ Chung Ly (1)

Biết được là bị Đả Canh Nhân bắt đi, những “mối quan hệ” ở kinh thành địa vị không thấp kia mặt lộ vẻ khó xử, nhưng ở dưới số tiền lớn khẩn cầu, đành cố đáp ứng.
Nhưng sau khi biết Đả Canh Nhân bắt người tên Hứa Thất An, sắc mặt ai cũng thay đổi hẳn, hô luôn: không làm được không làm được!
Ở việc này kéo dài thời gian một buổi chiều, ngày hôm sau kiên trì bái phỏng nha môn Đả Canh Nhân, hi vọng vị Ngân la ác danh rõ ràng kia có thể giơ cao đánh khẽ.
Sư phụ của Tiêu Hồn Thủ Dung Dung cô nương, là một vị mỹ phụ trung niên vẫn còn quyến rũ, khuôn mặt mượt mà, rất có phong tình, nghĩ hẳn lúc trẻ cũng là một người đẹp quyến rũ.
Trong lòng hắn tràn đầy lo lắng, biết rõ nết tốt của nam nhân trên đời này, một đêm trôi qua, cũng không biết Dung Dung đã gặp sự tra tấn gì...
Thất thân coi như tốt, chỉ sợ đó là nam nhân tham lam, khóa ở trong nhà cao cửa rộng làm đồ chơi, đó mới là bi kịch của nữ nhân.
Sư phụ của Liễu công tử là một vị kiếm khách trung niên trầm ổn, đặc điểm lớn nhất là pháp lệnh văn thật sâu, cùng với ánh mắt lấp lánh có thần.
Ánh mắt hai vị trưởng bối giao nhau, đều từ trong mắt nhau thấy được lo lắng cùng bất đắc dĩ.
Thân ở nha môn Đả Canh Nhân cao thủ nhiều như mây, cho dù võ phu kiệt ngạo nữa, cũng có thể thu liễm tính tình, rụt lại nanh vuốt.
Lo âu hai khắc đồng hồ, thẳng đến lúc một vị nam tử trẻ tuổi mặc sai phục Ngân la, sau lưng đeo một thanh bội đao khác thường bước vào cửa, tới sảnh bên. “Các ngươi ai là sư phụ của Dung Dung cô nương?”
Hứa Thất An nhìn quét qua mọi người, dẫn đầu mở miệng.
Mỹ phụ trung niên đứng dậy, thi lễ nói: “Là lão thân.”
Dì khiêm tốn rồi, dáng người này dung mạo này, sao có thể là lão thân...
Hứa Thất An gật đầu nói: “Bản quan đã điều tra rõ ngọn nguồn, ăn cắp pháp bảo của bản quan không phải Dung Dung cô nương, mà là Thiên Diện Nữ Tặc Cát Tiểu Tinh. “Hôm nay phạm nhân đã truy bắt, Dung Dung cô nương, các ngươi có thể mang đi.”
Nghe được lời này, hai vị trưởng bối như trút được gánh nặng, các thiếu hiệp cùng nữ hiệp đi theo mà đến cũng ngạc nhiên lẫn vui mừng không thôi.
Nhưng so sánh với trưởng bối kinh nghiệm phong phú, tâm tư bọn họ đơn thuần hơn chút, trong lòng hai vị trưởng bối không còn may mắn nữa, Dung Dung chỉ sợ đã...
Nhưng đối phương có thể thả người sau một đêm phong lưu, đã rất khó được rồi, chỉ có thể tự nhận xui xẻo. “Đa tạ đại nhân!” Mỹ phụ trung niên cảm kích nói.
Khi nói chuyện, Dung Dung cô nương ở dưới lại viên dẫn dắt, tiến vào sảnh bên.
Cảm xúc nàng rất ổn định, ngạc nhiên lẫn vui mừng hô một tiếng “sư phụ”, đã không vui quá mà khóc, cũng không một khóc hai quấy ba thắt cổ.
Mỹ phụ trung niên xem ở trong mắt, bất động thanh sắc, chỉ là nói: “Không có việc gì, vị đại nhân này nhìn rõ mọi việc, không có oan uổng ngươi.”

Dung Dung uyển chuyển thi lễ, thản nhiên nói: “Đa tạ Hứa đại nhân.”
Kiếm khách trung niên ho khan một tiếng, ôm quyền nói:
“Vậy, chúng ta không lưu lại quá lâu nữa.”

Nói xong, một xấp ngân phiếu từ trong tay áo trượt ra, đặt ở trên bàn trà.
“Mang ngân phiếu đi.”

Hứa Thất An thản nhiên nói.
Hắn xấu hổ lấy, dù sao Tiêu Hồn Thủ Dung Dung, đã không gây chuyện cũng không ăn cắp, thuần túy là hiểu lầm một hồi.
Kiếm khách trung niên khó có thể tin, có chút kinh ngạc đánh giá Hứa Thất An, một lần nữa ôm quyền:
“Đa tạ đại nhân.”
Đám giang hồ khách này lập tức rời khỏi, vừa bước ra khỏi cửa sảnh bên, lại nghe Hứa Thất An ở sau người nói:
“Chậm đã!”
Kiếm khách trung niên dừng bước, có chút khinh thường, lại có chút như trút được gánh nặng, nào có quan sai không thích bạc.
Hắn xoay người, thuận thế từ trong tay áo lấy ra ngân phiếu, tính một lần nữa đưa lên, lại thấy là Hứa Thất An ở mặt bàn trải ra một tờ giấy Tuyên Thành, cầm bút viết thư.
Viết xong, lại dùng ngón cái chấm mực, ấn một cái dấu tay.
Mọi người mơ hồ nhìn, không biết hắn muốn làm gì.
“Bản quan không thích thiếu nợ người ta, hôm qua chém một cây pháp khí của tiểu tử này, các ngươi cầm tờ giấy nợ này, đi Ti Thiên Giám tìm Tống Khanh, hắn sẽ thay bản quan bồi thường một pháp khí.”

Hứa Thất An run lên cổ tay, giấy Tuyên Thành bay về phía kiếm khách trung niên.
Kiếm khách trung niên tiếp nhận, cáo từ rời khỏi.
Đoàn người rời khỏi nha môn Đả Canh Nhân, mỹ phụ nhân nắm tay Dung Dung không nói lời nào, trái lại có một vị thiếu hiệp rốt cuộc bình tĩnh lại, có chút lo lắng thử nói:
“Dung Dung, hắn, hắn tối hôm qua có ức hiếp ngươi hay không.”

Các thiếu hiệp đầu tiên là sửng sốt, ùn ùn phản ứng lại, nhìn chằm chằm Dung Dung.
Kiếm khách trung niên quát lớn:
“Nói hươu nói vượn cái gì.”

Tuy hắn và mỹ phụ nhân đều đoán chắc Dung Dung thất thân, nhưng vẫn luôn cố ý không đi đề cập, tuy nói là giang hồ nhi nữ, nhưng danh tiết vẫn quan trọng.
“Hắn chưa làm gì đối với ta, ta ở trong sương phòng Đả Canh Nhân ở một mình một đêm.”

Dung Dung lắc đầu giải thích,
“Chỉ là chăn có chút thối.”

Một đêm qua đi, nàng không sợ hãi lo lắng giống lúc vừa mới bắt đầu, biết Ngân la kia là chính nhân quân tử.
Đề tài đã triển khai, mỹ phụ nhân cũng không giấu nữa, hồ nghi nói: “Không bắt nạt con, vậy hắn bắt con làm gì.”

“Bảo bối của vị Hứa đại nhân kia quả thật bị trộm, trộm bảo bối của hắn là Cát Tiểu Tinh, mà hắn sở dĩ bắt con đến nha môn, là vì Cát Tiểu Tinh dịch dung thành bộ dáng của con gây án, vì thế mới có phen hiểu lầm này.”

Dung Dung nói.
Cái này trái lại hợp tình hợp lý...
Mỹ phụ nhân nhíu mày nói:
“Cát Tiểu Tinh lại vì sao dịch dung thành bộ dáng của con?”

Dung Dung giọng căm hận nói:
“Ngày hôm trước con cùng với đám người Liễu huynh ở tửu lâu uống rượu, từng chỉ tên nói họ nói vài câu về ả, Thiên Diện Nữ Tặc vốn là giang hồ hạ cửu lưu, chuyên làm những việc trộm gà trộm chó, sao xứng được xưng hô ngang hàng với con.
“Nghĩ hẳn đoạn lời đó truyền vào trong tai ả, ả liền dịch dung thành bộ dáng của con, làm việc ăn cắp, mượn cơ hội trả thù.”

“Là có chuyện như vậy.”
Đám người Liễu công tử gật đầu.
Như vậy mạch lạc sự tình liền rất rõ ràng rồi, vị Ngân la kia cũng là người bị hại, bắt Dung Dung hoàn toàn là một hồi hiểu lầm, tuyệt đối không phải hạng háo sắc lạm dụng chức quyền.
Các thiếu hiệp nhẹ nhàng thở ra.
Kiếm khách trung niên gật đầu nói:
“Vừa rồi đưa hắn ngân phiếu, hắn không lấy, trẻ tuổi khí thịnh là tốt, trong lòng còn có chính khí.”
Trong giọng nói tràn ngập tán thưởng.
Liễu công tử nghĩ nghĩ, nói:
“Vậy, sư phụ...
chuyện pháp khí.”

Kiếm khách trung niên liếc đồ nhi, lắc đầu bật cười:
“Ở kinh thành, Ti Thiên Giám còn phải xếp hạng trên Đả Canh Nhân, thân phận Ngân la tuy không thấp, nhưng chỉ dựa vào một tờ giấy, có thể khiến Ti Thiên Giám tặng ra pháp khí, nói nhảm mà thôi.”

Liễu công tử khó nén thất vọng: “Vậy hắn còn...”

Kiếm khách trung niên cười ha ha nói:
“Người trẻ tuổi đều để ý mặt mũi, chúng ta không cần coi là thật.”

Mỹ phụ trung niên đảo mắt, đề nghị:
“Dù sao bây giờ không có việc gì, liền đi Ti Thiên Giám một chuyến đi, cũng mang bọn nhỏ đi xem lầu các cao số một Đại Phụng.”

“Được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận