Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1225: Mưa đêm núi hoang (1)

Khất Hoan Đan Hương bổ sung nói: “Cổ thuật tu hành gian nan, cần từ nhỏ cấy vào bản mạng cổ, Hứa Thất An kia là võ phu, không có khả năng trong một đêm chuyển tu cổ thuật, cũng có được trình độ nhất định.”
Bạch Hổ gật đầu.
Liễu Hồng Miên cười khanh khách nói: “Đáng tiếc, nghe nói Hứa Thất An người này phong lưu háo sắc, là khách quen của Giáo Phường Ti kinh thành.
Nếu là hắn, mỹ nhân kế của người ta liền nắm chắc chín phần mười rồi.”
Hứa Nguyên Sương cười nhạo nói: “Ngu xuẩn, hắn là loại người nhìn thấy nữ nhân là không đi nổi nữa đó?”
Nụ cười của Liễu Hồng Miên không thay đổi, quyến rũ động lòng người: “Ta lại không cần mưu đồ hắn cái gì, ta chỉ cần ngủ với hắn là đủ rồi.
Ồ, Nguyên Sương muội muội tựa như khó chịu, tỷ tỷ hiểu rồi, thì ra ngươi cũng thích Hứa Ngân la.”
“Phành!” Hứa Nguyên Sương đập bàn đứng dậy, cả giận nói: “Ngươi nói cái gì!” Những khách khanh này cũng không biết thân thế của Hứa Thất An.
Cơ Huyền cười trêu ghẹo: “Hồng Miên cô nương muốn ngủ với Hứa Thất An, có thể đi kinh thành tìm hắn.
Nhưng ở trước đó, chúng ta đi Ung Châu một chuyến.”
“Ung Châu?”
Tiêu Diệp lão đạo hỏi ngược lại. “Ung Châu sắp tới sẽ tổ chức một hồi đại hội võ lâm, nghe nói là thế lực giang hồ lớn của địa phương, Công Tôn gia cùng Long Thần bảo liên hợp tổ chức, chế định xếp hạng cho cao thủ Ung Châu.
Phàm là người muốn nổi tiếng, đều sẽ đi Ung Châu.”
Cơ Huyền nói.
Tiêu Diệp lão đạo giật mình, vuốt râu cười to: “Đến lúc đó, liền có thể ở trong những người này, phân biệt người long khí bám vào.”
...
Ti Thiên Giám, dưới lòng đất.
Dương Thiên Huyễn đứng ở cửa phòng nào đó, dùng cái gáy nhắm vào Chung Ly trong phòng, trầm giọng nói: “Chung sư muội, ta không đợi cùng ngươi nữa, lão sư đã đáp ứng thả ta ra ngoài.”
Chung Ly tóc tai bù xù sửng sốt, giọng mềm mại nói: “Dương sư huynh đã từ bỏ ý niệm hành thích vua?”
Dương Thiên Huyễn hừ một tiếng: “Tạm cho hoàng đế tiểu nhi đắc ý vài ngày, tương lai nếu là giẫm vào vết xe đổ của Nguyên Cảnh, Dương Thiên Huyễn ta nhất định trước mặt ba trăm vạn dân chúng kinh thành, chém hắn ở Kim Loan điện.”
Hắn sẽ không thừa nhận, là vì mình khuất phục, Giám chính lão sư mới mở một mặt lưới, thả hắn ra.
Hôm qua, thái tử đã đăng cơ xưng đế, sửa niên hiệu thành “Vĩnh Hưng” . “Dân chúng kinh thành không nhìn thấy Kim Loan điện...”
Chung Ly lí nhí. “Muội nói cái gì?”
Dương Thiên Huyễn chưa nghe rõ.
Chung Ly lắc đầu, nói: “Vậy chẳng phải là mất đi mục tiêu, ra ngoài lại có ý nghĩa gì đâu.”
Dương Thiên Huyễn cái gáy sáng quắc nhìn chằm chằm nàng: “Ta sớm đã nghĩ nổi tiếng như thế nào, cũng có kế hoạch chi tiết, Hứa Thất An kẻ này không ở kinh thành, cơ hội ngàn năm một thuở, lúc này không quật khởi, còn đợi tới khi nào. “Chờ hắn tương lai về kinh, sẽ phát hiện dân chúng kinh thành đã sớm không nhớ Hứa Ngân la, trong cảm nhận chỉ có Dương Thiên Huyễn.”
Trong giọng nói của Dương sư huynh lộ ra tự tin bình tĩnh.
Chung Ly tò mò nói: “Dương sư huynh có cách nào hay?”
Dương Thiên Huyễn chậm rãi nói: “Trải qua khoảng thời gian này nghĩ lại, ta rốt cuộc biết mình cùng Hứa Thất An khác biệt ở nơi nào.”
“Khác ở nơi nào?”
Chung Ly giống vai diễn phụ đủ tư cách.
Dương Thiên Huyễn chưa trả lời, mà là hỏi lại: “Chung sư muội còn nhớ Hứa Thất An là từ khi nào bắt đầu, được dân chúng kính yêu hay không?”
Chung Ly nghiêng đầu, sợi tóc rủ xuống, lộ ra một đôi con ngươi sáng ngời, thanh âm mềm mại: “Lúc kinh sát liên tục phá vụ án lớn?”
Lúc ấy Chung Ly làm một đứa nhỏ đáng thương bị “trấn áp” ở dưới đáy lầu, còn chưa quen biết Hứa Thất An, về sau chậm rãi mới hiểu biết quá khứ của Hứa Thất An. “Cũng không phải, lúc kinh sát hắn tuy đoạt hết nổi bật, nhưng thanh danh chỉ truyền lưu ở quan trường, dân chúng phố phường có nghe nói chút, nhưng còn xa mới nói tới kính yêu.”
Dương Thiên Huyễn thanh âm trầm thấp, từ từ kể ra: “Thật sự khiến dân chúng kinh thành nhớ hắn, là đấu pháp Phật môn cùng chuyến đi Vân Châu, về sau ở chợ bán thức ăn đao trảm quốc công, thanh danh đạt tới đỉnh phong.
Nhưng những thứ này cũng tốt, về sau truyền thuyết Ngọc Dương quan, cùng với hành động vĩ đại hành thích vua cũng thế.
Thật ra tính chất đều là giống nhau.”
Dừng một chút, hắn lấy một loại giọng điệu vạch trần chân tướng sau lưng sương mù, nói: “Bởi vì hắn đang không ngừng tạo cho bản thân hình tượng “vì nước vì dân”, dân chúng tự nhiên liền kính yêu hắn, hắn giết Nguyên Cảnh, là trảm hôn quân.
Ta nếu giết Vĩnh Hưng, ta chính là gian tặc.”
Chung Ly nghe xong rất cảm động, Dương sư huynh cuối cùng hiểu ra rồi.
Dương Thiên Huyễn tiếp tục nói: “Bởi vậy, ta muốn bắt đầu mưu phúc lợi cho dân chúng, để dân chúng cả kinh thành mang ơn đối với ta.”
“Vậy Dương sư huynh tính làm như thế nào?”
Chung Ly dịu dàng nói. “Ta tính ở kinh thành mở mấy cửa hàng, không ràng buộc giúp dân chúng kinh thành.
Lâu ngày, ta liền có thể vượt qua Hứa Thất An, trở thành đại anh hùng trong cảm nhận của dân chúng kinh thành.”
Dương Thiên Huyễn nói năng có khí phách. “Dương sư huynh thật lợi hại, nghĩ ra biện pháp tốt như vậy.”
Chung Ly cao hứng thay hắn.
Được Chung sư muội tán đồng cùng tán dương, Dương Thiên Huyễn thoả thuê mãn nguyện rời đi. ...
Gió lạnh gào thét, cỏ hoang phập phồng.
Chân trời nơi xa đọng lại những đám mây đen dày nặng, theo cuồng phong cấp tốc cuốn tới, đoàn người đi ở núi hoang đường nhỏ, Mộ Nam Chi trên lưng ngựa quấn chặt áo khoác lông cáo.
Nàng nhíu nhíu mày, quay đầu hướng Hứa Thất An nói: “Ta có hơi lạnh.”
Năm nay mùa đông đặc biệt lạnh, mới vừa vào mùa đông không lâu, mái hiên đã đọng sương.
Hứa Thất An gật gật đầu, bàn tay dán ở bụng con ngựa cái nhỏ, khí cơ kéo dài đưa vào.
Hắn hôm nay đã có thể luyện tinh hóa khí, hóa ra không ít khí cơ, tương đương với bát phẩm Luyện Khí cảnh.
Con ngựa cái nhỏ cảm nhận được nhiệt lượng đến từ chủ nhân, vui vẻ hí hang một tiếng, xoay đầu lại, cọ cọ mặt Hứa Thất An. “Họ Từ!” Mộ Nam Chi tức nghiến răng nghiến lợi, chẳng lẽ nàng còn không bằng một con ngựa? “Đối với ngươi mà nói, chịu lạnh cũng là một thể nghiệm không tệ mà.
Hành tẩu giang hồ quá thảnh thơi, liền không có thú vị.”
Lời tuy nói như vậy, Hứa Thất An vẫn nắm bàn tay nhỏ của nàng, truyền khí cơ.
Lý Linh Tố nhìn thấy hai người tương tác với nhau, thầm nhủ, phu nhân không đủ xinh đẹp, bởi vậy Từ Khiêm lão già thối này mới ghét bỏ như vậy.
Nhớ tới một đám hồng nhan tri kỷ của mình, mỗi người đều là mỹ nhân xuất sắc, thánh tử khó tránh khỏi có chút cảm giác về sự ưu việt, đồng thời đoán Từ Khiêm là không thích sắc đẹp, hay là không giỏi giao tiếp cùng nữ tử?
Nếu không, lấy thân phận tu vi của hắn, mỹ nhân nào mà không có được? “Nhưng Từ phu nhân tuy nhan sắc bình thường, lại cực kỳ ưa nhìn, càng ở chung, càng cảm thấy nàng khác với nữ tử bình thường.
Đây đại khái chính là nguyên nhân Từ Khiêm cưới nàng đi...”
Lý Linh Tố thầm nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận