Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 196: Hoài Khánh: Ta và Lâm An ngươi chỉ có thể chọn một (1)

"Là một kì tài, án Tiểu Kỳ Quan cùng Chu Xích Hùng là do hắn điều tra ra, xuất xứ hỏa dược cũng là hắn chỉ ra."
Nguyên Cảnh Đế uống ngụm trà, cúi đầu nhìn bàn cờ, hạ xuống một con, mở miệng:
"Đã nhiều ngày trôi qua, vụ án có tiến triển gì chưa, nghe Lưu công công nói, tiểu tử kia đi sớm về muộn, hoạn quan ghi chép tìm cũng tìm không đến hắn."
"Thật sự có chút phát hiện, "
Ngụy Uyên nói tiếp đề tài này:
"Triệu Huyện lệnh huyện Thái Khang, rạng sáng hôm qua đã chết trong địa lao phủ nha."
Nguyên Cảnh Đế gật gật đầu:
"Trần Phủ doãn đã báo cáo việc này cho ta biết."
Ngụy Uyên tiếp tục nói:
"Cái chết rất tự nhiên, không có ngoại thương, cũng không trúng độc, cũng không có dấu hiệu ngạt thở. Hoặc là Ma Thần Đạo môn, hoặc là Vu sư đông bắc gây nên."
Chát. . .
Quân cờ trắng trên tay Nguyên Cảnh Đế rớt xuống đất. Hoàng đế tóc còn đen nhánh, chỉ là là khóe mắt có nếp nhăn, im lặng một hồi, cười nhặt lên quân cờ rơi xuống, bỏ vào hộp cờ, rồi nói:
"Chơi nhiều năm như vậy, thế mà không thắng được một lần, không thú vị."
Ngụy Uyên đứng dậy, chắp tay.
Nguyên Cảnh Đế lúc này mới quay đầu nhìn về phía Thái tử, hỏi:
"Nghe nói ngày hôm trước Linh long bỗng nhiên phát cuồng, hất Lâm An vào trong hồ?"
Thái tử cúi đầu hồi đáp: "Lúc đó Lâm An đang cưỡi Linh long chơi đùa, là Hoài Khánh huýt sáo bằng miệng quấy nhiễu Linh long, lúc này mới hất Lâm An vào trong nước."
Thái tử cùng Lâm An công chúa là con cùng một mẹ, Hoài Khánh công chúa bắt nạt Lâm An, hắn thân là huynh trưởng, nói như vậy không có vấn đề.
Ra vẻ ngang hàng, nhưng trong lòng thoáng thiên vị Lâm An, ở trong mắt phụ hoàng, đây là một loại "đơn giản" .
Tiếp theo, Thái tử bổ sung:
"Nhưng có một điểm nhi thần nghĩ mãi mà không rõ."
Nguyên Cảnh Đế vuốt cằm nói:
"Linh long phản ứng quá kịch liệt."
Trừ mình thân là Thiên tử, Linh long đối xử với các hoàng tử hoàng nữ khác có thể nói là bình đẳng, bao gồm Thái tử.
Thái tử cũng được, hoàng tử cũng thế, chỉ cần không đi lên ngôi cửu ngũ chí tôn, trên bản chất là giống nhau.
"Phụ hoàng, không chỉ như vậy."
Thái tử nói:
"Linh long chẳng những hất rơi Lâm An, nó còn có chút hưng phấn bơi về hướng Hoài Khánh, thậm chí cúi đầu, nằm úp sấp bên bờ chờ Hoài Khánh cưỡi lên."
Đồng tử Nguyên Cảnh Đế chợt bắn ra ánh sáng sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm Thái tử:
"Hoài Khánh có cưỡi lên nó không?"
Thái tử lắc đầu:
"Nhưng kỳ quái là, lúc Hoài Khánh định đi tới cưỡi, Linh long lại kháng cự ép lui Hoài Khánh."
Nghe giải thích như thế, Nguyên Cảnh Đế nhíu mày, tự hỏi một lát, nói:
"Bãi giá, trẫm muốn đi xem Linh long một phen."
Nguyên Cảnh Đế ngồi long liễn rời đi. Thái tử cùng Ngụy Uyên theo sau, trước khi lên kiệu, Ngụy Uyên thuận miệng hỏi:
"Điện hạ, lúc ấy trừ Hoài Khánh công chúa, bên cạnh còn có ai?"
Hoạn quan bên cạnh xốc lên màn kiệu, Thái tử không lập tức tiến vào, quay đầu trả lời:
"Thật trùng hợp, thuộc hạ Đồng la của Ngụy Công lúc ấy cũng có mặt."
Hứa Thất An. . . .
Ngụy Uyên sửng sờ tại chỗ.
Đối với Thái tử mà nói, một Đồng la nho nhỏ không có gì đáng để ý, nhớ rõ hắn, thuần túy là vì nửa bài thơ kia thật sự là quá tuyệt diệu.
Bằng không, Hoài Khánh nhiều thuộc hạ tâm phúc như vậy, Thái tử sao có thể nhớ hết một đám râu ria.
Nghĩ đến đây, Thái tử vén rèm, phát hiện Ngụy Uyên vẫn đứng tại chỗ.
"Ngụy Công không đi sao?"
Ngụy Uyên lúc này mới phản ứng lại, cũng đi theo vào kiệu.
Thái tử không buông rèm, cười nói:
"Nhưng Đồng la đó thực sự rất thú vị, bản cung thật không nghĩ tới, một Đồng la lại làm ra được thơ hay như vậy.
Ngày đó chúng ta ở bên hồ mở tiệc, hắn vì giải vây cho Lâm An mà trực tiếp làm thơ tại hiện trường."
Thái tử đang muốn nói cho ta biết, thuộc hạ Đồng la này đã là người của Hoài Khánh công chúa. . . .
Ngụy Uyên không quá để ý cười cười, nhưng câu cuối cùng đã khiến cho hắn hứng thú, cũng vén rèm xe lên, hỏi: "Hắn viết thơ thế nào?" Mặc kệ là "Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân", hay là
"Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn", đối với Ngụy Uyên đã đọc đủ kinh sách mà nói, đều là tác phẩm xuất sắc đáng ghi vào lịch sử văn chương. Hai trăm năm qua, trong lòng mỗi một người đọc sách Đại Phụng đều muốn trở thành thi nhân tài hoa hơn người. Thái tử cất cao giọng nói: "Túy hậu bất tri thiên tại tửu, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà!" Thơ hay! Ánh mắt Ngụy Uyên sáng lên, bị hai câu này mang tới ấn tượng cực mạnh. Thái tử yên lặng đợi một lát, quả nhiên nghe thấy kiệu đối diện truyền đến lời truy hỏi của Ngụy Uyên:
"Phần còn lại đâu?"
Khóe miệng Thái tử nhếch lên:
"Không có." Không có. . . .
Ngụy Uyên lâm vào im lặng.
Thấy đối diện thật lâu không tiếng động, nội tâm Thái tử nhất thời sung sướng hẳn lên. . . . . .
Hứa Thất An tiến vào cung thành, ở trong sân vườn gặp được Trưởng công chúa, nàng mặc bộ váy cung trang màu trắng, thêu đầy những những đóa hoa hồng hoa mai xinh đẹp. Kiểu búi tóc và trang sức hoa mỹ đều theo mốt hot nhất hiện tại, càng tô điểm cho dung nhan tuyệt mỹ. Hoài Khánh công chúa để cung nữ pha trà sau đó mỉm cười hỏi:
"Án có tiến triển gì không?"
Nàng hỏi hẳn là kết quả điều tra Thanh Long tự. . . . Hứa Thất An nói:
"Quả thật có chút tiến triển." Ngày hôm qua bọn họ vừa cùng nhau ra sức tra tìm tư liệu ở Văn Uyên các, tra ra Bảo Tháp tự cùng Thanh Long tự, Trưởng công chúa khẳng định là đang hỏi tin tức về Thanh Long tự. Nghe vậy, con mắt Hoài Khánh công chúa sáng ngời, ra vẻ chờ mong nhìn Hứa Thất An.
Từ trước tới giờ, tiểu Đồng la này còn chưa bao giờ làm nàng thất vọng, năng lực làm việc thuộc hàng bậc nhất, khứu giác sâu sắc.
Lúc trước đề cử hắn với nha môn Đả Canh Nhân, Trưởng công chúa đã có ý nghĩ muốn thu về để mình dùng, nhưng trong dự đoán của nàng, quá trình là:
quan sát, ám chỉ, thi ân, mượn sức. Không ngờ ý nghĩ của Hứa Thất An quá linh hoạt lại thức thời, trực tiếp hoàn thành bước cuối cùng trước tiên.
"Lúc án Tiểu Kỳ Quan phát sinh, ty chức từng sử dụng Vọng Khí Thuật quan sát Chu Xích Hùng, lúc ấy hắn không có dị thường gì.
Hôm nay mới biết được hóa ra là dùng pháp khí đặc thì che chắn Vọng Khí Thuật.
"Thần loại trừ vài món pháp khí của Ti Thiên Giám cùng trong cung, sau nhiều lần điều tra, phát hiện Thanh Long tự có một món pháp khí có thể che giấu khí tức.
"Đương nhiên, hiện tại không thể khẳng định pháp khí trên người Chu Xích Hùng chắc chắn là của Thanh Long tự."
Trưởng công chúa truy hỏi:
"Pháp khí đó hiện tại còn ở Thanh Long tự không?"
Hứa Thất An lắc đầu:
"Sớm đã đánh mất, ty chức đang muốn bẩm báo việc này cho công chúa, đại khái một năm trước, một hòa thượng Thanh Long tự tên Hằng Tuệ động phàm tâm, cùng nữ khách hành hương bỏ trốn, rời khỏi kinh thành, còn thuận thế đánh cắp món pháp khí kia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận