Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 613: Ngươi tới rồi (1)

“Ngôi mộ này không đơn giản, là mộ của một vị hoàng đế, tuẫn táng là phi tử của hắn.”
Sở Nguyên Chẩn nói: “Làm sao bây giờ?
Nếu đi chủ mộ, có thể gặp phải nguy hiểm.
Nếu quay về đường cũ, thì một lần nữa tiến vào mê cung.”
Nói xong, liếc Hứa Thất An một cái, “Ta cảm thấy điều sau tương đối ổn thỏa.”
Tuy rất muốn biết chủ nhân ngôi mộ này rốt cuộc có thân phận thế nào, nhưng, an toàn số một, an toàn số một.
Hứa Thất An gật đầu, đồng ý đề nghị của Sở trạng nguyên.
Trừ Lệ Na hôn mê cùng Chung Ly không có chủ kiến, thành viên Thiên Địa hội nhất trí cho rằng quay về đường cũ là lựa chọn chính xác.
Lập tức dẫn dắt đám cá tạp Hậu Thổ bang quay về mê cung. ...
Tiến lên không biết bao lâu, Hứa Thất An dẫn theo mọi người rời khỏi hành lang, tiến vào một phòng bên. “Sao lại trở lại rồi?”
Bang chủ ma bệnh nhíu mày.
Các thành viên Thiên Địa hội trầm ngâm không nói. “Đi một lần nữa.”
Hứa Thất An nhìn đám người Kim Liên đạo trưởng. “Được...”
Sở Nguyên Chẩn sắc mặt ngưng trọng gật đầu. ...
Không biết qua bao lâu, Hứa Thất An lần nữa dẫn theo mọi người rời khỏi hành lang, tiến vào một phòng bên. “Sao, sao lại trở về rồi?”
Bang chủ ma bệnh giọng run run.
Thành viên khác của Hậu Thổ bang sắc mặt theo đó thay đổi, có chút tái nhợt, ánh mắt sợ hãi. “Đi... đi một lần nữa?”
Hứa Thất An nuốt nuốt nước bọt. “...
Được.”
Sở Nguyên Chẩn giọng chua chát nói. ...
Lần thứ ba, bọn họ lại đến căn phòng bên này.
Tiểu đội trộm mộ yên tĩnh như chết, Hứa Thất An cứng ngắc xoay cổ, nhìn về phía Chung Ly.
Chung Ly lắc đầu.
Kim Liên đạo trưởng im lặng hồi lâu, thở dài nói: “Vào đi, nếu không vào, chúng ta chỉ sợ vĩnh viễn cũng không đi ra được khỏi ngôi mộ này.”
Hứa Thất An cùng Sở Nguyên Chẩn, cùng với Hằng Viễn trao đổi ánh mắt, nghiến răng, nói: “Tốt.”
Tiếp theo, hắn nhìn về phía đám người Hậu Thổ bang, báo cho: “Sau khi tiến vào chủ mộ, đừng có đụng chạm linh tinh, đừng nói lung tung.
Hiểu chưa.”
Đám trộm mộ tặc tuy tham lam, nhưng cũng biết tính mạng quan trọng nhất, liên tục gật đầu.
Lúc này, lão nhân mặc áo bào trắng dơ bẩn nhìn Chung Ly, nói: “Tuyệt đối đừng ở chỗ này sử dụng Vọng Khí Thuật.”
Lão già này...
Hứa Thất An không thể hiện gì, đánh giá lão.
Chung Ly cúi đầu, gật gật: “Ừm.”
Lão già này chính là thuật sĩ hoang dại trong miệng Tiền Hữu nói?
Hắn tựa như nhìn ra Chung Ly cũng là thuật sĩ, như vậy, nghĩ hẳn biết Chung Ly là người của Ti Thiên Giám.
Dù sao thuật sĩ hoang dại giống như gấu trúc, dị thường quý hiếm, không có khả năng ở phụ cận Tương thành đồng thời xuất hiện hai vị.
Hứa Thất An thầm nghĩ. “Chủ nhân ngôi mộ này không đơn giản, ha ha, nhìn thấy một số thứ không nên thấy thì không ổn.
Đây là tâm đắc đào mộ của nhiều năm qua lão đầu tử, thuật sĩ Ti Thiên Giám các ngươi khinh thường làm loại việc này, thiếu chút kinh nghiệm.”
Công Dương Túc cười nói.
Thuật sĩ Ti Thiên Giám? !
Thành viên Hậu Thổ bang nhìn về phía Chung Ly, vẻ mặt ngạc nhiên, như là bị chấn động.
Thì ra là chân nhân bất lộ tướng, nàng thế mà lại là thuật sĩ Ti Thiên Giám...
Quả nhiên loại người im ỉm này thường thường mới là một trong các nhân vật trung tâm.
Bang chủ ma bệnh thầm nhủ.
Hắn lại nhìn về phía Hứa Thất An, càng thêm cảm thấy người này địa vị thấp nhất.
Đầu tiên là thân phận võ phu rất khó trở thành trung tâm ở trong đội ngũ như vậy.
Tiếp theo, vừa rồi đánh chết tà vật, tác dụng của người này chính là khiên chắn.
Rõ ràng trực quan thể hiện ra tác dụng của hắn. “Vâng vâng.”
Chung Ly gật gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi.
Nàng tuyệt đối sẽ không thi triển bất cứ pháp thuật nào, tuyệt đối sẽ không tham dự bất cứ chiến đấu nào, đây là kinh nghiệm một vị Dự Ngôn Sư thành thục tổng kết ra.
Sở Nguyên Chẩn lặng lẽ không nói, ánh mắt khi thì đánh giá Hứa Thất An, khi thì đánh giá Kim Liên đạo trưởng.
Hứa Ninh Yến rất kỳ quái, hắn tuyệt đối không đơn giản như mặt ngoài.
Ba lần đều đi đến trong gian phòng lệch này, chỉ có hai khả năng, hoặc là Hứa Ninh Yến cố ý, hoặc là có nguyên nhân gì đặc thù, khiến hắn không ngừng trở về nơi này. “Trên người Hứa Ninh Yến rốt cuộc che giấu bí mật gì...
A, số 3 có liên quan với thư viện Vân Lộc thanh khí ngút trời, số 3 là đệ tử nho gia.
Mà đường huynh của hắn, trên người thế mà vẫn có bí mật khác...
Đạo trưởng ơi đạo trưởng, ông giấu cũng thật kỹ.”
.....
Tâm tình mọi người nặng nề tiến vào phòng lệch, cuối phòng lệch là một hành lang, đi thông sâu bên trong. “Cái, cái kia...
Đạo trưởng nếu không ngài đi phía trước?
Ta vẫn chỉ là đứa nhỏ.”
Hứa Thất An đứng ở đầu hành lang, nhìn bóng tối phía trước, có chút do dự. “Có cảm giác được nguy hiểm?”
Kim Liên đạo trưởng vẻ mặt nghiêm túc.
Không có, chỉ là có hơi sợ, gợi lên bóng ma tâm lý ta xem phim kinh dị lúc nhỏ...
Hứa Thất An trả lời ở trong lòng, hít sâu một hơi, giơ đuốc tiến vào hành lang.
Hành lang hẹp dài, vách đá hai bên có dấu vết con người mở ra, nhuộm ánh sáng màu vỏ quýt.
Tiếng bước chân của bọn họ quanh quẩn ở trong hành lang yên tĩnh, ai cũng không nói chuyện, hiện ra sự khẩn trương trong lòng mọi người.
Cuối hành lang là một cánh cửa đá cao lớn, đóng chặt, còn chưa có ai tới thăm.
Hứa Thất An đứng ở trước cửa đá, hai tay đặt trên cửa, hắn thử phát lực, nhưng lại chưa thật sự dùng sức, lặng im vài giây, chưa nhận được báo động trước đến từ thần giác.
Thu tay, hướng Kim Liên đạo trưởng gật đầu: “Không có nguy hiểm, ừm, ít nhất ta chưa cảm giác được.”
“Mở cửa đi.”
Kim Liên đạo trưởng nói.
Két!
Trong tiếng ma sát trúc trắc nặng nề, cửa đá chậm rãi hướng phía sau mở rộng.
Ánh sáng cây đuốc chiếu vào, chỉ có thể chiếu sáng lên khoảng cách phạm vi mấy trượng, hướng vào trong nữa, hào quang liền bị bóng tối cắn nuốt.
Hứa Thất An thấy cây đuốc ảm đạm một chút, vội nói: “Đợi một chút nữa, bên trong không có không khí.”
Sau đó dặn dò Chung Ly: “Có Ích Độc Đan không?
Chia cho các huynh đệ Hậu Thổ bang một chút.”
Công Dương Túc áo bào trắng dơ bẩn nói: “Không cần khách khí, chúng ta từng dùng Ích Độc Đan.”
Chờ bên ngoài một khắc đồng hồ, Hứa Thất An chân nửa chân vào mộ thất, đã không có báo động trước nguy hiểm, cây đuốc cũng chưa ảm đạm, điều này làm hắn nhẹ nhàng thở ra, nói: “Ta xung phong trước, các ngươi theo ở sau người, nhớ, đừng làm chuyện dư thừa.”
Các thành viên Hậu Thổ bang dùng sức gật đầu.
Đến bây giờ, không chỉ là bang chủ ma bệnh, ngay cả thành viên bình thường cũng nhìn ra địa vị cấp thấp của Hứa Thất An.
Dò đường xung phong, nguy hiểm làm lá chắn.
Võ phu, chính là thô bỉ như thế.
Ta một đợt thao tác này cũng coi như đoạt hết sự nổi bật, tác dụng lớn nhất, đạo trưởng bọn họ cũng phải cậy vào ta...
Khóe miệng Hứa Thất An hơi nhếch lên.
Đồng thời, Hứa Thất An nhớ tới chi tiết trước kia chưa chú ý nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận