Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 315: Bảy phong thư của Hứa Thất An (3)

"Trên đường tới Vân Châu, ty chức khám phá được một vụ án tham ô. . . .
Từ vụ án này có thể thấy được, Vu thần giáo ăn mòn sâu vào triều đình, âm thầm bồi dưỡng rất nhiều gián điệp.
Chuyện con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến không hiếm lạ gì, vì vậy không thể không đề phòng.
Mong điện hạ có thể khuyên nhủ bệ hạ, chăm lo việc nước, chỉnh lại tác phong triều đình.
"Đúng rồi, Thanh Châu có một loại hoa, tên là Hồng Liên, nở rộ giữa mùa rét đậm.
Hồng Liên gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, bên ngoài thẳng thắn bên trong gọn gàng, hương thơm lan khắp, nhưng chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn.
"Điều này làm cho ty chức nhớ tới điện hạ, thật có lỗi, ty chức biết lời ấy là đại bất kính với điện hạ.
Điện hạ phong hoa tuyệt đại, hiếm thấy trên đời.
Ngài giống như Hồng Liên vậy, sinh ra trong nước bùn mà không bị lây nhiễm.
"Ty chức ngắt lấy một mảnh hoa sen, cho vào phong bì gửi thư tới điện hạ, biểu thị tâm ý."

Phong thư thứ hai.
"Lâm An công chúa:
"Đêm dài đằng đẵng, mãi không ngủ được, nụ cười điện hạ như hiện lên ở trước mắt, vang ở bên tai, nửa tháng không gặp, thật là nhung nhớ.
"Chuyến đi Vân Châu cũng không cô đơn, trên đường xảy ra rất nhiều việc thú vị và kỳ quái, thì ra trong kênh đào có thủy quỷ, trên đường có một Hổ Bí vệ ban đêm đứng ở boong tàu, chợt nghe tiếng mẫu thân kêu gọi, vì thế ma xui quỷ khiến nhảy vào trong nước.
"Thủy quỷ gắt gao tóm lấy mắt cá chân của hắn, muốn kéo xuống đáy sông.
May mắn ty chức đúng lúc phát hiện, phấn đấu quên mình nhảy vào giữa sông, kịch đấu với thủy quỷ 300 hiệp, đánh cho sóng biển dâng lên tận trời, mới cứu được Hổ Bí vệ đáng thương kia. "Trên đường từ Thanh Châu tới Vân Châu, đi ngang qua một tòa thôn trang, trong thôn trang xảy ra một việc lạ, một người phụ nữ sau khi chết thì thi thể biến đổi, cả ngày lẫn đêm chạy vòng quanh phòng, mọc ra răng nanh trắng, móng tay xanh đen, gặp người liền cắn. . . .
"Ty chức đi ngang qua, liếc mắt một cái liền nhìn ra cô gái như vậy là có nguyên nhân, nghiêm minh tra xét chân tướng.
Thì ra chồng nàng và quả phụ đầu thôn yêu đương vụng trộm, muốn chia tay vợ, nhưng người vợ không muốn, liền tàn nhẫn sát hại.
"Thê tử oán hận mà chết, âm hồn không tiêu tan, lúc này thi thể mới phát sinh biến đổi.
"Đúng rồi, Thanh Châu có một loại hoa, tên là Hồng Liên, đỏ như lửa, luôn làm cho ty chức nhớ tới điện hạ lúc mặc quần đỏ, có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, thế gian hiếm thấy.
"Nó cũng giống như công chúa lúc biểu hiện tức giận mà vẫn xinh đẹp nhẹ nhàng vậy, ngẫu nhiên một trận gió thổi tới, liền e lệ cúi đầu, trong lòng ta bỗng nhiên nghĩ ra một câu:
tối thị na nhất đê đầu đích ôn nhu, tượng nhất đóa thủy liên hoa bất thắng lương phong đích kiều tu.
Dịch nghĩa: Cúi đầu một thoáng ôn nhu; Như sen đâu chịu gió thu thẹn thùng.
"Ty chức đường đột, vô tình mạo phạm công chúa, chỉ là công chúa quá đẹp, ty chức bình sinh ít thấy."

Phong thư thứ ba.
"Thải Vi cô nương:
"Một ngày không gặp như cách ba thu, tính toán kỹ càng chúng ta đã nửa tháng không gặp.
Kê tinh luyện chế như thế nào rồi? Có thể thuận lợi tấn thăng luyện kim thuật sư không?
"Vũ Châu có một loại đồ ăn ngon, gọi là chân giò hun khói nha, chân giò hun khói là mỹ thực chỉ có ở phương nam, phương bắc khan hiếm.
"Cách làm cũng rất đơn giản, dùng chân giò hun khói đã nấu xong cạo đi da bên ngoài, bỏ mỡ giữ thịt.
Trước tiên dùng nước luộc gà để ninh thịt, cho cải thảo vào, cắt thành từng đoạn ước chừng hai tấc; thêm mật, men rượu cùng nước, ngay cả ninh nửa ngày.
Vị ngọt mát, rau tiêu mà thịt còn.
Canh rất ngon.
"Thanh Châu cũng có loại đồ ăn ngon này, làm ta nhớ mãi không quên. . . .
"Đúng rồi, Thanh Châu có một loại hoa, tên là Hồng Liên.
Hoa này hoạt bát năng nổ, đón gió nở rộ, khi theo gió lắc lư, giống nư là một khuôn mặt tươi cười.
Không khỏi làm ta nghĩ tới Thải Vi cô nương.
"Cô chính là cô gái không tim không phổi như vậy, chỉ cần ở cạnh cũng làm người ta khoái hoạt vui vẻ lây, không lo không buồn, ngây thơ rực rỡ, có một đôi mắt sáng ngời trong suốt, không dính bụi trần."

Phong thư thứ bốn.
"Phù Hương cô nương:
"Nửa tháng không gặp, ta rất nhớ nàng.
Tưởng niệm nụ cười của nàng, tưởng niệm áo khoác của nàng, tưởng niệm bộ ngực trắng nõn nà cùng mùi hương trên người nàng.
“Nửa tháng không gặp, ta rất nhớ nàng, lúc này ta đã đến biên giới Thanh Châu, ngày mai liền đến Vân Châu.
Một đường kéo dài, đồng nghiệp cũng từng mời ta đi Giáo Phường Ti, nhưng ta cự tuyệt, bởi vì Giáo Phường Ti không có nàng, ta liền cảm thấy mất đi một nửa niềm vui thú.
"Không khỏi nhớ tới thời điểm chúng ta ngày đêm triền miên, tình cảm sâu đậm, ta nói nhỏ bên tai nàng: ta bắn vào trong nhé.
Nàng xấu hổ nhẹ nhàng gật gật đầu.
Đó thật sự là một khoảng thời gian tốt đẹp. "Chuyến đi tới Vân Châu so với ta tưởng tượng càng thêm khó khăn, chúng ta xa cách muôn trùng, ta biết nàng nhớ ta tới phát cuồng, lúc không nhịn được, hãy nhớ cắt móng tay.
"Đúng rồi, Thanh Châu có một loại hoa, tên là Hồng Liên.
Hoa này đỏ như lửa, không khỏi làm ta nhớ tới sự nhiệt tình như lửa của nàng, làm cho người ta lưu luyến."

Hứa Thất An viết xong thư, thổi khô nét mực, nhìn giấy viết thư xóa xóa sửa sửa nằm một đống ở bên, bất đắc dĩ thở dài.
Viết tay chính là như vậy, viết một hồi liền bị sai, hoặc là viết ra một ít thứ không nên viết.
Lúc hắn còn trẻ tuổi sáng tác bài văn khi thi cử, cũng đã phạm sai lầm như vậy.
Không sao cả, hắn rất hiểu những cô gái này, họ sẽ không bởi vì chữ viết khó coi mà ghét bỏ.
Nội dung thì thực hài lòng, nhằm vào bị tính cách khác nhau mà viết nội dung khác nhau.
Ví dụ như Hoài Khánh thích xem xét tình hình chính trị, hắn liền viết vào.
Lâm An thích nghe chuyện xưa, hắn liền viết quái sự ven đường nghe thấy.
Chử Thải Vi là đồ tham ăn, hắn liền tán gẫu về đồ ăn với nàng.
Về phần Phù Hương, đã phát triển tới mức đó rồi, viết thư nói về chuyện đó là đủ.
Kế tiếp là viết thư cho người nhà, Hứa Thất An giữ đến cuối cùng, sau khi liên tục cân nhắc, mới bắt đầu viết.
Phong thư thứ năm. "
Linh Nguyệt muội muội:
"Vi huynh ở bên ngoài sống rất tốt, chỉ là có chút nhớ ngươi, từ nhỏ đến lớn, vi huynh chưa từng rời khỏi ngươi quá ba ngày.
Đương nhiên, cũng không rời khỏi Nhị thúc cùng thẩm thẩm.
"Đã thích ứng cuộc sống nội thành chưa? Nội thành buôn bán cái gì cũng đắt, ngoại thành kém xa, nhưng cũng không nên làm mình chịu khổ, ra khỏi cửa nhiều một chút, đi tới cửa hàng tơ lụa cửa hàng cùng trang sức mà mua đồ.
"Khi ta rời khỏi đã để lại cho thẩm thẩm ba trăm lượng bạc, đủ trong nhà tiêu dùng một đoạn thời gian.
Ừm, đại ca không ở nhà, Nhị lang lại ở thư viện, có một số việc phải tự mình quyết định, không nên cái gì cũng nghe theo người mẹ ngu ngốc của ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận