Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1884: Kết hôn (2)

Quay đầu trừng mắt nhìn Lệ Na:
“Linh Âm không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu?”

Lệ Na thè lưỡi:
“Chơi chút thôi, hù dọa tiểu hồ ly một chút, lát nữa vào phòng bếp ta liền cứu nó.”

Hứa Linh Âm chấn động, mới rõ sư phụ dụng tâm hiểm ác, vì thế dùng ánh mắt phản bội giai cấp nhìn về phía Lệ Na.
Linh Âm hiển nhiên chưa mang Bạch Cơ coi là đồng bạn hoặc bạn bè, toàn tâm toàn ý muốn ăn nó, quan niệm này phải sửa lại...
Tuy “trẻ con” trong nhà nhiều, sẽ luôn sinh ra ma sát, nhưng động cái liền nướng ăn không thể được...
Hứa Thất An phun ra một hơi, kéo Hứa Linh Âm đi ra ngoài:
“Đi theo ta!”
Hắn mang Hứa Linh Âm kéo đến trong sân, vẫy vẫy tay, cửa sổ sương phòng đông xa xa mở rộng, một chậu hoa thẩm thẩm yêu nhất bay ra.
Hứa Thất An mang chậu hoa đặt đến trên đầu Hứa Linh Âm, nói:
“Đứng một canh giờ, trên hoa đầu nếu rơi vỡ, ba ngày không cho ăn thịt.”

“Úc!” Hứa Linh Âm bị phạt sợ rồi.
Sau khi cảnh báo Tiểu Đậu Đinh về sau không cho phép có suy nghĩ ăn hồ ly, Hứa Thất An liền thấy một thái giám mãng phục, dẫn theo một đám cấm quân vào phủ.
Thái giám mãng phục là tới đưa ban thưởng, chồng của công chúa, theo lệ thường cần phong làm “Phò mã đô úy”, phò mã đô úy vốn là chức quan, sau dần dần trở thành chức quan phân phối riêng cho con rể đế vương, bởi vậy chồng của công chúa cũng liền có tên gọi tắt “phò mã”.
Trừ danh hiệu, hoàng đế còn muốn ban thưởng phò mã đai ngọc, hoa phục, yên ngựa bạc, trăm tấm lụa bảy màu, cùng với vàng bạc và nhà cửa vân vân.
Mấy thứ này vốn sớm nên ban thưởng, nhưng nữ đế bận trăm công ngàn việc, thật sự không có thời gian, liền kéo dài tới bây giờ.
Sau khi ban thưởng đồ vật, thái giám cười nói:
“Lão nô trước chúc Hứa Ngân la tân hôn đại hỉ, trăm năm hòa hợp.”
Hứa Thất An dựa theo lệ thường, cho thái giám cùng cấm quân, thưởng mỗi người mười lượng bạc. ...
Hôn kỳ tới gần, Hứa phủ lâm vào trong bận rộn, thẩm thẩm chủ quản nội vụ bận sứt đầu mẻ trán, sau lưng không thiếu thầm oán, làm mẹ trái lại thanh nhàn, ta người làm thẩm thẩm này ngược lại vất vả.
Vì chia sẻ áp lực của thẩm thẩm, Hứa Thất An mang Miêu Hữu Phương triệu hồi về làm trâu làm ngựa, bản thân thì rút thời gian gặm xong lưu trình hôn lễ.
Từ xưa hôn nhân chính là việc lớn của cuộc đời, lưu trình rườm rà, rất phiền toái.
Từ nghị hôn đến thành hôn, trong lúc đó phải trải qua sáu lễ tiết: Một nạp thải, hai vấn danh, ba nạp cát, bốn nạp chinh, năm thỉnh kỳ, sáu đón dâu.
Năm lưu trình trước đã sớm đi xong, cũng chỉ còn lại “đón dâu” .
Tối hôm nay, trên bàn cơm, Hứa nhị thúc sau khi cụng chén với cháu trai, thử nói:
“Lúc bái đường, nếu không để thẩm thẩm cháu mang vị trí nhường cho đại tẩu?”
Hốc mắt thẩm thẩm lập tức đỏ lên, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn chồng:
“Ông có ý tứ gì!”
Hứa nhị thúc nói:
“Từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự, cha mẹ nếu còn, nhất định ngồi cao đường.
Đại tẩu dù sao cũng là mẹ đẻ của Ninh Yến, tẩu ấy ở một bên, nàng ngồi ở đó, nhiều khách khứa như vậy nhìn, truyền ra không tốt đối với thanh danh của Ninh Yến.
“Hôm nay, quan viên Lễ bộ nói với tôi về việc này.”

Thẩm thẩm cất cao giọng, giọng the thé nói:
“Ninh Yến là tôi nuôi lớn.”

Hứa nhị lang chậm rãi nhai kỹ đồ ăn, thuận miệng nói:
“Quả thật không hợp về lễ.”

Thẩm thẩm tủi thân và uất ức thiếu chút nữa khóc lên, nàng mấy ngày nay bận trong bận ngoài lo liệu hôn lễ, tóc cũng rụng một ít rồi, nhưng nghĩ trong nhà bốn huynh muội, cuối cùng có một đứa sắp thành gia lập nghiệp.
Trong lòng vẫn rất thỏa mãn, chỉ chờ tiếp nhận một đôi vợ chồng mới bái cao đường, kết quả vợ chồng trẻ còn chưa thấy, đã bị chồng cùng con trai đâm sau lưng.
Thẩm thẩm nhìn thoáng qua Hứa Ninh Yến, thấy hắn không nói, cánh mũi cay cay, quay đầu đi chỗ khác, thở dài nói:
“Không ngồi thì không ngồi.”

Hứa nhị lang nuốt xuống thức ăn, không nhanh không chậm nói: “Nhưng về tình, mẹ nên ngồi.
Cổ ngữ nói, ân sinh không bằng ân dưỡng.
Đại ca từ nhỏ cha mẹ đều mất, được cha cùng mẹ nuôi nấng lớn lên, mọi người đều biết.
Cho nên, cho dù người ngoài biết được bá mẫu còn tại, cũng sẽ không có ai quản đại ca.”

Hứa Linh Nguyệt thuận thế nói:
“Đại ca cảm thấy thế nào?”

Thẩm thẩm lập tức nhìn về phía cháu trai xui xẻo.
Hứa Thất An cười nói:
“Nhị lang nói không sai, ta nếu là không đồng ý, thẩm thẩm sợ là lại muốn mang ta đuổi sang tiểu viện cách vách sống một mình.”

Thẩm thẩm lúc này mới yên lòng, nâng cằm hừ một tiếng.
Hứa Linh Âm cùng Lệ Na cúi đầu dùng bữa, đắm chìm ở trong thế giới của mình.
Bạch Cơ ngồi xổm bên cạnh bàn, gặm từng miếng thịt gà nhỏ.
Mộ Nam Chi một bộ dáng việc không liên quan mình, nghiêm túc ăn cơm, nhưng chân dưới bàn, thỉnh thoảng như trút giận đá Hứa Thất An một cước.
“Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.”

Hứa Thất An lấy ơn báo oán, mang mấy hạt cơm bên bát của nàng nhặt lên, thả lại trong bát.
Bữa tối chấm dứt trong không khí an bình vui vẻ này. ...
Đêm tối tương tự, Cơ Bạch Tình lại ngồi ở trong ánh nến ngây người, khuôn mặt ôn nhuận, đoan trang xinh đẹp.
Hứa Nguyên Hòe thời gian nghỉ ngơi quy luật như mặt trời mọc mặt trời lặn, dùng xong bữa tối, thổ nạp nửa canh giờ, đã sớm đi vào giấc ngủ.
Hứa Nguyên Sương đẩy ra cửa phòng mẫu thân, thấy nàng quả nhiên chưa ngủ, liền cười nói: “Mẹ là đang nghĩ chuyện ngày mai đại ca đón dâu?”

Cơ Bạch Tình khẽ gật đầu, dịu dàng nói:
“Đến hôm nay vẫn như cũ chưa từng cho ta biết, nghĩ hẳn lúc bái cao đường, không có phần của ta.”
Hứa Nguyên Sương nhẹ nhàng hỏi:
“Trong lòng mẹ tiếc nuối?”

Cơ Bạch Tình thở dài nói:
“Mẹ năm đó sinh ra nó, nó chỉ lớn bằng như vậy, nháy mắt hai mươi mốt năm trôi qua, thế mà đến lúc nó thành gia lập nghiệp rồi, có thể chứng kiến nó kết hôn, mẹ đã không còn tiếc nuối.”
Hứa Nguyên Sương mím môi, không nói gì.
Tuy mẹ ngoài miệng nói không có tiếc nuối, nhưng làm mẹ, sao có khả năng thật sự không chút khát vọng ở ngày con trưởng kết hôn, lấy danh nghĩa thân phận mẫu thân tham dự.
Mà không phải một quần chúng không có tiếng tăm gì. ...
Ti Thiên Giám.
Lý Diệu Chân từ hỗn trong độn tỉnh lại, mở mắt ra, thấy Tô Tô ngồi ở bên cạnh bàn, hết sức chuyên chú xem truyện có tranh kèm theo.
Diễm quỷ mặc một bộ đồ trắng, ngũ quan tinh mỹ tuyệt luân, khí chất diễm lệ dụ người.
Chỉ luận tư sắc, Tô Tô là đỉnh của đỉnh.
“Nha, chủ nhân ngươi tỉnh rồi!”
Tô Tô ngạc nhiên lẫn vui mừng khép lại truyện tranh, thuận tay rót một ly trà ấm,
“Ngươi mê man năm ngày, chưa có giọt nước nào vào người, uống một ngụm trà giải khát chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận