Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 208: Cổ tộc (2)

Hứa Thất An lúc này nói:
"Hai vấn đề này ta đã từng tự hỏi, ta lúc đó đoán là, có lẽ chỉ là vờ mở cửa thành, dẫn rắn ra khỏi hang. . . .
Ừm, ta không thể hiểu rõ ràng về trạng thái của Giám Chính cùng Nguyên Cảnh Đế."
"Chính là đạo lý này."
Kim Liên đạo trưởng nói:
"Ngươi tìm ta nói chuyện, không phải chỉ là những cái đó đúng không, số 6 có liên quan với án Tang Bạc?" "Chuẩn xác mà nói, sư đệ Hằng Viễn hòa thượng có lẽ liên quan tới vụ án này. Hắn vô cớ biến mất, ta liền khẳng định suy đoán."
"Ngươi quả nhiên đã đi Thanh Long tự, biết được thân phận Hằng Viễn."
Kim Liên đạo trưởng cũng không bất ngờ, sau đó hỏi ngược lại:
"Sư đệ?"
"Thanh Long tự có một hòa thượng, pháp danh Hằng Tuệ, hơn một năm trước cùng Bình Dương quận chúa là con gái của Dự thân vương bỏ trốn.
Dự thân vương chịu đả kích nặng nề, nằm trên giường không dậy nổi.
Sau lưng chuyện này liên quan tới tranh đấu giữa hai thế lực huân quý và quan văn."
Hứa Thất An cầm lên ấm trà, đổ xuống một cốc, uống vào rồi nói:
"Hằng Tuệ hòa thượng vì mang Bình Dương quận chúa tránh né truy tìm mà rời khỏi, đã đánh cắp một món pháp khí có tác dụng che chắn khí tức của Thanh Long tự. Ta hoài nghi món pháp khí này sau đó đã rơi vào tay của Kim Ngô vệ bách hộ Chu Xích Hùng."
Kim Liên đạo trưởng kiên nhẫn nghe, khi thì nhíu mày, khi thì trầm tư, chờ Hứa Thất An nói xong, hắn mới mở miệng:
"Cho nên, ngươi muốn thông qua Hằng Viễn, tra xét tin tức Hằng Tuệ, từ đó nghiệm chứng đoán?"
"Ừm, đây là cửa duy nhất có thể đột phá của ta. Đạo trưởng ngươi còn nhớ không, Hằng Viễn nói sư đệ bị bắt đi, mà phương trượng Thanh Long tự lại nói Hằng Tuệ bỏ trốn.
Trong thời gian Hằng Viễn rời khỏi Thanh Long tự tiến hành điều tra, có khả năng đã tìm thấy manh mối nào đó. . . ."
"Ngươi hi vọng ta có thể mang ngươi đi tìm hắn."
"Kính nhờ đạo trưởng." . . .
Trăng sao sáng tỏ, phía nam cách đó mấy vạn dặm. So sánh với mùa đông rét lạnh cùng khô ráo của kinh thành, phương nam của cổ tộc lại mang khí hậu ẩm ướt, cho dù ở là vào năm rét lạnh nhất, dân cư cổ tộc nơi này cũng mặc rất ít quần áo.
Lệ Na đeo giày mỏng, làn váy chỉ tới đầu gối, lộ ra cặp chân nhỏ thon dài thẳng tắp. Khuôn mặt nàng tinh xảo, lông mi cong cong, đồng tử là màu lam nhạt, từng đợt gợn nước nhộn nhạo linh động tràn ra.
Da thịt hơi sậm màu làm nàng có vẻ rất khỏe mạnh, lại tràn ngập dã tính, giống một con báo hoang mạnh mẽ.
Một nhóm hơn trăm người bôn ba giữa nơi hoang dã, giơ cây đuốc, lặng lẽ đi về phía trước. So với Lệ Na bước chân nhẹ nhàng, thái độ sôi nổi có vẻ không được hợp nhau.
Nàng lần này theo trưởng bối bộ tộc ra ngoài rèn luyện, mục đích là vực sâu cổ thần ngủ say.
Cổ tộc có bảy bộ lạc, cũng là bên được lợi từ cổ thần, đồng thời còn là người bảo vệ. "Chờ mình biết rõ nguyên nhân cổ thần sống lại, thì có thể công bố tình báo trong Thiên Địa hội, làm toàn bộ thành viên đều thiếu nợ ta.
Điều kiện tiên quyết là nguyên nhân này phải không mang đến nguy hiểm cho cổ tộc. . . ."
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Lệ Na rạng rỡ hẳn lên.
"Lệ Na, nghiêm túc một chút."
Phía trước, ca ca Mạc Tang quay đầu, thấp giọng răn dạy muội muội. Hắn mày rậm mắt to, bề ngoài có ba phần tương tự với Lệ Na, chỉ là phần mặt có vết sẹo rất sâu phá hủy khuôn mặt anh tuấn của hắn, ánh mắt hung ác cũng làm cho hắn có vẻ kiêu ngạo khó thuần. Lệ Na không sợ ca ca chút nào, yêu kiều hừ một tiếng:
"Ca ca khác đều có chị dâu để mắng, chỉ ngươi không có phụ nữ, cả ngày chỉ biết mắng ta."
Mạc Tang có chút bất đắc dĩ, buồn bực bước đi. Lệ Na đuổi kịp ca ca, cười hì hì kề vai sát cánh: "Nghe nói nữ nhân Đại Phụng mềm mại ngọt ngào, mặt còn trắng hơn so với bánh bao, Mạc Tang, ta giúp ngươi đưa một người phụ nữ về."
Mạc Tang hừ lạnh một tiếng: "Phụ nữ xinh đẹp có ích lợi gì, ta cần là một nữ nhân hung hãn như báo."
"Nhưng ta nghe một người bằng hữu nói, vương phi của Trấn Bắc vương Đại Phụng rất được, Trưởng công chúa cũng rất được, còn có Nhân Tông Đạo Thủ, người người đều là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành."
Mạc Tang nhất thời nhìn qua, nuốt nước miếng:
"Vậy ngươi giúp ta hỏi bằng hữu một chút, đến cùng là xinh đẹp cỡ nào. . . .
Không đúng, bằng hữu của ngươi là loại người gì vậy?"
Lệ Na không quan tâm hắn, sôi nổi chạy lên phía trước.
"Thiên Cổ Bà Bà, ngươi đợi một chút. . . ."
Lệ Na thoát ly bộ tộc của mình, tiến đến chỗ thủ lĩnh Thiên Cổ Bộ, theo bên cạnh một bà lão Thiên Cổ Bà Bà ngẩng lên khuôn mặt tràn ngập nếp nhăn, ánh mắt sáng suốt, nhìn kỹ Lệ Na:
"Tiểu cô nương, tìm bà bà vì chuyện gì."
"Bà bà, ta có một người bằng hữu. . .
Ừm, bằng hữu của bằng hữu, gần đây gặp một số chuyện kỳ quái." Tròng mắt Lệ Na chuyển động, tìm tòi từ ngữ nói:
"Hắn đặc biệt may mắn, sống rất tốt." Lệ Na sở dĩ hỏi Vấn Thiên cổ tộc vấn đề này, là vì nguyên nhân riêng.
Tương truyền sau khi cổ thần ngủ say, tinh thần hắn hóa thành Tâm cổ; máu huyết hóa thành Lực cổ; nọc độc hóa thành Độc cổ; gan hóa thành Dược cổ; ngọc vọng hóa thành Dục cổ; mắt hóa thành Thiên cổ; chất dịch hóa thành Thi cổ.
Đây là bảy bộ lạc, trong cổ tộc còn có một truyền thuyết, chính là ngày cổ thần sống lại, sẽ thu hồi lực lượng của hắn. Cổ tộc không có người nào hi vọng thượng cổ dị thú được đặt song song cùng thần phật này sống lại. Trong đó, thiên cổ đại biểu cho ánh mắt cổ thần, có thể quan sát vạn vật thiên địa và quy luật tự nhiên. Bởi vậy Thiên Cổ Bộ phụ trách tạo ra lịch, cổ tộc căn cứ theo chỉ thị Thiên Cổ Bộ, tiến hành trồng trọt. Ngoài ra, Thiên Cổ Bộ còn tinh thông các bí thuật bói toán, xem tướng. Thiên Cổ Bà Bà nói:
"Đó là người được phúc tinh chiếu trúng, là một người tốt làm việc thiện tích đức." Số 3 là người tốt sao? Hẳn là như vậy. . . . Lệ Na nói:
"Nhưng mà. . . .
May mắn của hắn là nhặt bạc, mỗi ngày nhặt bạc."
Nhưng mà Kim Liên đạo trưởng nói tình huống của hắn không phải công đức.
"Nhặt bạc? Cái này thì sao có thể tính là may mắn, cô gái nhỏ đừng nói bừa."
Thiên Cổ Bộ dặm, một người đàn ông trung niên cười to nói.
Bốn phía truyền đến âm thanh cười vang, phá vỡ bầu không khí nghiêm trọng cùng im lặng của đội ngũ. Tiểu nha đầu Lực Cổ Bộ này thật thú vị.
"Câm miệng!"
Thiên Cổ Bà Bà bỗng nhiên quát lớn một tiếng, chỉ thấy mặt nàng ra vẻ nghiêm túc, một tay cầm tay Lệ Na, mạnh đến mức làm cho Lệ Na khẽ nhíu mày.
"Tiểu nha đầu, người bằng hữu kia của ngươi ở đâu? Nói mau, ngươi nói mau lên. . . ."
Thiên Cổ Bà Bà vội vàng truy hỏi. Cái này. . . .
Thiên Cổ Bộ đưa mắt nhìn nhau, không hiểu được vì sao rõ ràng tiểu nha đầu này nói đùa, nhưng lại làm cho Thiên Cổ Bà Bà kích động như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận