Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 637: Phá cục như thế nào? (1)

Hai gã thủ vệ càn rỡ cười to. “Phù...”
Hứa Nhị thúc chậm rãi phun ra một hơi, nhìn hai hàng sĩ tốt trong nha môn đi ra, hiển nhiên, chỉ cần hắn dám gây chuyện ở cửa nha môn Hình bộ, hôm nay đừng nghĩ đi đâu được nữa.
Tự dưng mang điểm yếu đưa đến trong tay người ta. “Cút!” Thủ vệ liếc xéo, quát.
Đát đát đát...
Đột nhiên, tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, theo tiếng nhìn lại, một con tuấn mã mạnh mẽ xông nhanh đến, hung hãn lao vào nha môn Hình bộ.
Húc về phía hai gã thủ vệ đang trợn mắt trừng trừng.
Phành!
Một gã thủ vệ trong đó không tránh kịp, bị con ngựa cái nhỏ húc trúng ngực, nặng nề ngã bay ra, giãy giụa một lát, chậm rãi ngã xuống đất, bị thương không thể dậy được nữa.
Thế mà thực có người dám hành hung ở cửa nha môn Hình bộ? “Ninh Yến.”
Hứa Bình Chí nhìn thấy cháu trai, như trút được gánh nặng. “Keng...”
Tiếng rút đao nối liền thành một mảng, thủ vệ trong nha môn nghe được động tĩnh, ùn ùn cầm đao chạy ra, muốn mang kẻ dám gây sự ở nha môn Hình bộ băm vằm.
Nhưng bọn họ sau khi thấy rõ Ngân la ngồi trên lưng ngựa là Hứa Thất An, ai cũng nghẹn đến phát hỏa.
Thủ vệ cầm đầu thu hồi đao, ôm quyền trầm giọng nói: “Hứa đại nhân, nơi này là nha môn Hình bộ.
Ngài phải biết, xông vào Hình bộ, đả thương thủ vệ, nhẹ thì bỏ tù, lưu đày, nặng thì chém đầu.”
Hứa Thất An không để ý tới, xoay người xuống ngựa, một cước đạp bay tên thủ vệ tay chân nhanh nhẹn, tránh đi con ngựa cái nhỏ húc kia. “Ai u...”
Thủ vệ đó kêu thảm một tiếng, quay cuồng dưới đất.
Hứa Thất An tháo xuống bội đao sau lưng, cầm ở trong tay vụt một trận, vỏ đao quật da thịt phát ra tiếng trầm trầm, làm người ta hết hồn.
Thủ vệ kêu thảm thiết liên tục. “Hứa đại nhân!” “Gọi ta tử tước đại nhân.”
Đầu mục thủ vệ nghẹn một chút, làm bộ chưa nghe thấy, quát to: “Ngươi thực cho rằng Hình bộ không có cao thủ, thật không sợ bệ hạ giáng tội, không sợ luật pháp Đại Phụng sao.”
“Ngươi cứ phóng ngựa lại đây, chút việc vớ vẩn này không dẹp yên được, Hứa Thất An ta ở kinh thành lăn lộn vô ích rồi.”
Hứa Thất An cười lạnh một tiếng, vung vỏ đao tiếp tục quật.
Thủ vệ kia ban đầu còn có thể tránh né, hoặc giơ tay ngăn cản, sau khi vụt mười mấy cái, hai mắt bắt đầu trắng dã, thở đứt quãng.
Thủ vệ đầu mục nghiến răng, mu bàn tay nắm đao gân xanh lộ ra, lại không dám thật sự động thủ cùng Ngân la cuồng vọng.
Cảnh tượng đấu pháp ngày đó rõ ràng trong mắt, thanh thế của Hứa Thất An còn chưa tan đi, ở lúc mấu chốt này, người bình thường không dám cứng đối cứng với hắn.
Mấu chốt nhất là, người này có kim bài miễn tử hộ thân, cho dù ở nha môn Hình bộ chém giết một phen, cuối cùng cũng chỉ là bãi quan cách chức, tính mạng không đáng ngại.
Thấy thủ vệ còn sót lại một hơi, Hứa Thất An dừng tay, mang bội đao đeo về sau lưng, thản nhiên nói: “Ba mươi lượng bạc, coi như là tiền hai vị mời đại phu chẩn bệnh, cùng với phí thuốc thang.”
Trút giận xong, hắn nhìn chằm chằm đầu mục thủ vệ, nói: “Đi vào thông truyền, ta muốn gặp Hứa Tân Niên.”
Nghe vậy, đầu mục thị vệ chưa từ chối, cũng không đáp lại, dùng ánh mắt ra hiệu thủ hạ mang hai người bị thương nâng vào nha môn trị liệu, nhìn chằm chằm Hứa Thất An, lui về trong nha môn.
Chỉ một lát sau, thị vệ đầu mục quay về, nói: “Tôn thượng thư cho mời.”
Hứa Thất An mang dây cương buộc ở trên sư tử bằng đá cửa nha môn, quay đầu gọi: “Nhị thúc, chúng ta cùng nhau đi vào.”
Hứa Bình Chí lặng lẽ đuổi theo, hai người vào nha môn, xuyên qua tiền viện, hành lang gấp khúc, Hứa Nhị thúc mở miệng mãi, muốn nói chút gì, nhưng lựa chọn im lặng.
Thủ vệ dẫn hai chú cháu vào sảnh bên, trên vị trí chủ nhân của sảnh bên, Tôn thượng thư mặc áo bào đỏ đang ngồi, sắc mặt nghiêm túc, mặt không có cảm xúc gì chờ đợi. “Ra mắt Tôn thượng thư.”
Hứa Thất An ôm quyền.
Tôn thượng thư mắt không nhìn nghiêng, trong mắt tựa như không có Hứa Thất An, thản nhiên nói: “Thiếu hai chữ.”
Nhìn chằm chằm Tôn thượng thư vài giây, Hứa Thất An cong xương sống, lấy giọng điệu hạ cấp gặp mặt thượng cấp, ôm quyền nói: “Ty chức ra mắt Tôn thượng thư.
Ty chức muốn gặp Hứa Tân Niên một lần.”
Nhìn thấy một màn này, mắt Hứa Bình Chí đột nhiên có chút cay cay.
Tôn thượng thư lộ ra nụ cười hài lòng, nói: “Gian lận khoa cử là tội lớn, người nhà thăm hỏi chính là thường tình con người.”
Đột nhiên, đổi giọng: “Không được.”
...
Hứa Bình Chí nghiến răng nghiến lợi.
Nói xong, Tôn thượng thư không nhìn hai chú cháu nữa, bưng lên chén trà.
Ở trong quan trường, nói đến một nửa, chủ nhân bưng trà lại không uống, đại biểu cho tiễn khách. “Không quấy rầy Tôn thượng thư nữa.”
Hứa Thất An xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng lưng hai chú cháu, Tôn thượng thư thản nhiên nói: “Trong sân có mấy cây dây gai, nghe nói Hứa đại nhân tu thành kim thân Phật môn, có hứng thú thử chút hay không.”
Hứa Thất An rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Hứa Bình Chí vừa ra khỏi nha môn Hình bộ, vừa mắng: “Thượng thư chó đẻ, còn muốn cháu đeo roi gai thỉnh tội, lão tử dù rút đao chém hắn, cũng sẽ không đáp ứng.”
“Nhị thúc sao đến nhanh như vậy?”
Hứa Thất An hỏi. “Là cháu đến quá chậm, ta sau khi thu được tin tức, liền lập tức về nhà trấn an thẩm thẩm cháu cùng Linh Nguyệt, kết quả hoàn toàn vô dụng...”
Hứa Nhị thúc đau đầu nói: “Chỉ biết khóc khóc khóc, ài, Ninh Yến, chuyện này như thế nào cho phải?”
Hứa Bình Chí tuy là võ phu thô bỉ, nhưng “khúc mắc” của Quốc Tử Giám cùng thư viện Vân Lộc, hắn là biết.
Trên đường đến đây, cố gắng phân tích một đợt, cảm thấy Nhị lang vào tù, tám chín phần mười có liên quan với việc này. “Chuyện này phi thường phức tạp, Nhị thúc đi về trước, cháu còn có việc phải làm.”
Hứa Thất An không muốn lãng phí thời gian, leo lên con ngựa cái nhỏ, ‘đát đát đát’ theo con đường chạy xa.
Trong đầu hắn hiện lên lời Ngụy Uyên nói: Bước thứ nhất, ngươi phải ngăn cản Hình bộ vu oan giá hoạ, Trần phủ doãn của phủ nha làm quan láu cá, mọi việc đều thuận lợi, một khi việc này được quyết định, hắn quá nửa không muốn đắc tội Tôn thượng thư. “Tôn thượng thư hận thấu xương đối với ta, vụ án gian lận khoa cử vừa lúc cho hắn cơ hội trả thù, thậm chí, đây chính là thứ hắn thúc đẩy.
Kém nữa, cũng là một trong những kẻ tham dự, muốn hắn đối xử tử tế Nhị lang, hầu như là chuyện không có khả năng.”
Con ngựa cái nhỏ chạy toát ra một tầng mồ hôi, thở hồng hộc, rốt cuộc ngừng lại ở một sân nhà ngoại thành. “Đạo trưởng, đạo trưởng, giang hồ cứu cấp...”
Hứa Thất An đẩy ra cửa sân, vào thẳng buồng trong, thấy Kim Liên đạo trưởng an tường nằm ở trên giường, như là đang ngủ.
Lại, lại nhập vào mèo rồi...
Vô cùng sốt ruột, hắn thấy một màn này, khóe miệng nhịn không được run rẩy.
Từng có một lần trước con ngựa cái nhỏ đạp hậu, cùng với mục đích có việc cầu người, Hứa Thất An không dùng phương thức vật lý đánh thức Kim Liên đạo trưởng, ngồi ở bên bàn yên lặng chờ đợi, không đến ba phút, ở cửa xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận