Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1050: Trong vạn quân lấy đầu tướng địch, sướng! (1)

Đứng bất động cho ngươi giết, cũng giết đến mềm nhũn tay, giết kiệt sức, huống chi là bộ đội tinh nhuệ của quân địch.
“Đừng thò đầu ra, các ngươi muốn chết sao!” Một vị tướng lĩnh thấy thế, giận tím mặt, rít gào: “Thủ thành! Đây là nhiệm vụ của các ngươi, nã pháo, đều con mẹ nó nã pháo cho ta, đừng thất thần.
Hứa Ngân la phá trận là vì giảm bớt áp lực của chúng ta, các ngươi cho dù chết, cũng phải thủ được cho ta.”

“Rõ!”
Tiếng quát đáp lại như núi lở sóng thần.
Các sĩ tốt ai cũng đỏ cả mắt, nghiến răng nghiến lợi. .
Có thể theo Hứa Ngân la bảo vệ ranh giới, chết cũng không hối tiếc.
Thời cổ có thiên tử thủ biên giới, nay có Hứa Thất An một mình xông trận, đều là hành động vĩ đại có thể ghi vào sử sách.
Lòng quân ngưng tụ trước nay chưa từng có. ...
“Ầm!” Thân thể dâng lên hào quang ánh vàng rực rỡ kia, lấy tư thái thô bạo không phân rõ phải trái, nặng nề rơi xuống dưới thành, mặt đất run mạnh lên, sóng xung kích nổ tung mang quân địch trong phạm vi mười mấy mét hóa thành khối thịt.
Giáp trụ tổn hại, lưỡi đao tàn phá, bị chấn động bay lên.
Tay trái Hứa Thất An ép xuống, khí cơ bao phủ giáp trụ lưỡi đao các loại mảnh vỡ, liếc quân địch hai bên, phía trước vung cương đao đánh tới, tay áo dùng sức vung.
Giáp trụ, cương đao, trường mâu các vật, hướng tới bốn phương tám hướng bắn nhanh.
Binh lính xung phong đằng trước đầu đột nhiên nổ tung, cánh tay ‘phành’ gãy gập, ngực xuất hiện lỗ thủng bằng nắm tay...
Tử trạng không giống nhau.
Nhưng cái này cũng không thể khiến quân địch sợ hãi, vẫn phấn đấu quên mình xung phong liều chết.
Hứa Thất An mới đầu vung ra ánh đao, mang quân địch ở bốn phương tám hướng lao tới chém giết như bổ dưa thái rau, không ai có thể tới gần.
Rất nhanh hắn liền thay đổi chiến pháp, khí cơ ngậm mà không phát, lấy thể phách Kim Cương Thần Công, thân thủ võ phu Hóa Kình cùng sự sắc bén của Thái Bình Đao vật lộn với quân địch.
Thân hãm địch doanh, nhìn quanh đều là địch, khí cơ có thể tiết kiệm chút nào hay chút đó, tứ phẩm chung quy là người, con người thì có cực hạn.
Lấy sức một người đánh xuyên trận địa, muốn giết xuyên mấy vạn quân địch, hắn cần băn khoăn đầu tiên không phải sự cường đại của kẻ địch, mà là thể lực.
Ngụy Uyên từng lải nhải với hắn không ngừng, trong chiến dịch Sơn Hải quan năm đó, thật ra đại bộ phận cao phẩm võ phu đều là chết bởi kiệt sức.
Chiến pháp biến đổi, trong nháy mắt, ít nhất có mấy chục thanh đao thép từ bốn phương tám hướng chém tới.
Dự cảm đối với nguy cơ của võ giả khiến Hứa Thất An bắt giữ được động tác của mỗi một sĩ tốt địch quân, lại không thể nào tránh né.
Đây chính là chiến trường chân thật, chiến trường loạn đao chém chết cao thủ.
Phốc phốc phốc...
Hứa Thất An hoặc đâm hoặc hất, hoặc chém hoặc bổ, thu gặt tính mạng từng tên lính địch.
Keng!
Một gã lính địch tung người nhảy lên, cương đao hung hăng chém vào đỉnh đầu Hứa Thất An, đao thép tinh luyện nháy mắt quằn lưỡi.
Hứa Thất An trở tay chém ra Thái Bình Đao, mang tên lính địch này chém ngang lưng.
Hắn chưa quay đầu, kiên định không dời thẳng tiến về phía trước, bằng vào thể phách võ phu, cứng rắn chống chịu đao thương kiếm kích.
Sau khi chết hai ba trăm người, lính địch hung hãn không sợ chết, nối đuôi nhau xông lên.
Sau khi chết năm sáu trăm người, quân địch hai mắt đỏ rực, bị kích thích hung tính.
Sau khi chết bảy tám trăm người, dần dần, có người bắt đầu du kích, chiến đấu quấn chân, tháo xuống nỏ quân đội bên hông bắn, mà không phải cầm đao cứng rắn xông lên.
“Tránh ra!”
Doanh trưởng Hỏa Khí doanh giận tím mặt, đẩy ra pháo binh, sau đó đá một cước vào giá pháo, đá trọng pháo nặng mấy trăm cân xoay đầu pháo.
Vị doanh trưởng này tự mình lắp đạn pháo, hiệu chỉnh, điểm hỏa ngòi nổ.
Thân pháo sáng lên những phù văn vặn vẹo, từ thân pháo hướng về họng pháo lan tràn, súc lực xong, sau đó,
“ẦM” một tiếng, cả khẩu trọng pháo lui bắn về phía sau.
Đạn pháo bắn ra, ven đường xé rách thân thể sĩ tốt.
Hứa Thất An sớm bắt giữ được nguy cơ, nhưng chưa tránh, vung Thái Bình Đao chém về phía đạn pháo.
Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, binh lính vây công Hứa Thất An bị luồng khí đáng sợ này xé chia năm xẻ bảy.
Trong khói bụi cuồn cuộn, Đại Phụng Ngân la một bộ áo xanh nhuốm máu nguy nga bất động, trừ áo bào trải rộng vết cháy, lông tóc không tổn hao gì.
Hắn cầm đao, chậm rãi tiến lên, lính địch đằng trước mặt lộ vẻ e ngại, sợ hãi rụt rè không dám tiến lên.
Ùn ùn đẩy ra, nhưng lại không dám chắn đường hắn đi.
Hứa Thất An hất vết máu trên lưỡi đao, cười điên cuồng nói:
“Bọn nhát gan hai nước Khang Viêm, thế mà không một ai là nam nhi?”

Đầu tường, tướng sĩ Đại Phụng nhiệt huyết sôi trào, rống giận đáp lại, rống mặt đỏ tai hồng, gân xanh hiện rõ.
Trong lúc nhất thời sĩ khí như cầu vồng, ra sức ném xuống khúc cây, bắn ra cung tên, sàng nỏ cùng hỏa pháo.
So sánh với hôm qua, có Hứa Thất An một người một đao đánh xuyên trận, áp lực của các binh sĩ phòng thủ quả thật giảm bớt rất nhiều, cho tới bây giờ, thương vong cực nhỏ.
Xa xa, Nỗ Nhĩ Hách Gia cưỡi ở lưng ngựa xem chiến nhíu nhíu mày, dưới thành có một mãng phu thể phách vô song đánh thủng trận, đầu tường có hỏa pháo, cung nỏ phụ trợ, chỉ không đến một khắc đồng hồ, thương vong bên ta đã vượt qua dự đoán trong lòng hắn.
Công thành vốn là việc khổ sai lấy mười mạng đổi một mạng, để tiểu tử này giết tiếp, tổn thất thê thảm nặng nề thì thôi, các sĩ tốt bị giết vỡ mật mới là tổn thất trọng đại.
Con bài chưa lật của hắn không biết còn có bao nhiêu...
Nỗ Nhĩ Hách Gia nhìn quanh, quát to: “Các dũng sĩ hai nước Viêm Khang, ai đi chém đầu kẻ này?”
“Xung phong doanh đệ nhị doanh, nguyện đi giết địch!” Trong trận doanh bộ tốt, một tướng lĩnh hét lớn.
Tướng lĩnh này mặc trọng giáp đen sì, trong tay cầm một thanh mạch đao nặng tới tám mươi cân, tướng lĩnh Khang Quốc đều thích dùng loại binh khí này.
Nỗ Nhĩ Hách Gia hỏi: “Ngươi tên là gì.”
“A Lý Bạch.”

Tướng lĩnh đó hét lớn. “Tốt, cho phép ngươi mang hai doanh bước ra khỏi hàng, mang đầu kẻ này xách về gặp ta.”

Nỗ Nhĩ Hách Gia cất cao giọng nói.
Doanh trưởng A Lý Bạch kẹp bụng ngựa bước ra khỏi hàng, quay đầu ngựa lại, nhìn binh lính phía sau, rít gào:
“Các ngươi có phải bọn nhát gan không?”

Sĩ tốt Khang Quốc tận mắt thấy hung uy của Hứa Thất An, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra e ngại, nghe được chất vấn, trong mắt lập tức bốc cháy lên lửa giận.
Người chinh chiến sa trường, không thiếu nhất là huyết khí.
A Lý Bạch cầm mạch đao, tiếp tục rít gào:
“Đại tướng quân chết trận đầu tường, chúng ta nếu không đánh hạ thành này, trở về cũng là một chữ chết.
Phá thành, chém thất phu Đại Phụng kiêu ngạo này, trở về có thể thăng quan tiến chức.”

Sự nhiệt tình của các sĩ tốt nháy mắt điểm hỏa.
A Lý Bạch vẫn chưa hài lòng, giận dữ hét:
“Đại tướng quân đó là chết ở trong tay kẻ này, vô cùng nhục nhã, thù sâu như biển, không thể không báo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận