Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 957: Các phe (1)

Vẻ mặt hắn biến ảo, không khác gì Bùi Mãn Tây Lâu vừa rồi.
Chờ hắn xem xong, đã ngây ra như phỗng.
“Không, không đúng, quyển binh thư này là ai viết? Từ Cựu, là ai viết?”
Trương Thận kích động hỏi.
Đệ tử của mình tiêu chuẩn thế nào, hắn sẽ không biết? Hứa Từ Cựu ở
binh pháp xuất sắc hơn người, nhưng tuyệt đối không có khả năng soạn ra
binh thư kinh thiên vĩ địa như vậy.
Tác giả quyển binh thư này, có một người khác.
Trương Thận sốt ruột không chờ nổi muốn biết nguyên tác giả là ai, Đại
Phụng thế mà có nhân vật cỡ này.
Hứa Tân Niên chậm rãi gật đầu: “Quyển binh thư này quả thật không
phải con viết.”
Tiếng xôn xao xung quanh vì thế khựng lại, mọi người mờ mịt hơn nữa
hoang mang nhìn hắn, lại nhìn Trương Thận.
Dần dần bình tĩnh lại, quyển binh thư này khiến Bùi Mãn Tây Lâu nhận
thua, tác giả là một người khác?
“Là Ngụy Uyên, có phải Ngụy Uyên hay không?” Trương Thận lại hỏi.
Từng ánh mắt rơi ở trên người Hứa Nhị lang.
Ngụy Uyên... Bùi Mãn Tây Lâu lẩm bẩm.
Ngụy Uyên à! Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
“Cái này liên quan gì tới Ngụy Công?”
Hứa Nhị lang nhíu nhíu mày, có chút không vui, ánh mắt đảo qua mọi
người, cất cao thanh âm: “Đây là binh thư đại ca ta soạn.”
Trong phút chốc, trong ngoài mái che nắng, bờ Lô hồ, im ắng tới mức
tiếng kim rơi có thể nghe thấy.
Toàn bộ hiện trường, ở lúc này tiếng kim rơi rơi có thể nghe thấy, mấy
hơi thở sau, chấn động cùng kinh ngạc thật lớn nổ tung trong lòng mọi
người, tiếp đó nhấc lên tiếng nghị luận như thủy triều.
Một lần này xôn xao, hơn xa bất cứ một lần nào trước đó.
Binh thư thuyết phục Bùi Mãn Tây Lâu kiêu ngạo không ai bì nổi, binh
thư làm đại nho Trương Thận vỗ bàn khen ngợi, thì ra không phải ra từ tay
Hứa Tân Niên, mà là cái tên hầu như trở thành cấm kỵ kia...
Tiền Ngân la Hứa Thất An soạn?
“Là binh thư Hứa Ngân la soạn, điều này, điều này có khả năng sao...
Hắn lại không phải người đọc sách.”
“Hứa Ngân la, hắn chỉ là võ phu mà...”
Tuy Hứa Thất An không làm quan, mọi người vẫn theo thói quen gọi
hắn Hứa Ngân la.
Các học sinh Quốc Tử Giám sôi trào, ngươi một lời ta một câu, phát
biểu cái nhìn, ý kiến của mình, thậm chí không hề cố kỵ trường hợp.
Đại đa số mọi người cảm thấy hoang đường, khó có thể tin, cũng không
phải khinh thường Hứa Thất An, mà là bản thân sự tình đã không hợp lý,
làm người ta chấn động, làm người ta mê mang, làm người ta không hiểu gì
cả.
Lúc này, trong Quốc Tử Giám, có học sinh lớn tiếng nói:
“Các ngươi chớ quên, Hứa Ngân la là thi khôi, lúc trước ai có thể ngờ
được hắn sẽ làm ra một rồi lại một tác phẩm xuất sắc kinh tài tuyệt diễm
truyền lại đời sau?”
Lời của hắn lập tức đưa tới các học sinh tán đồng, lớn tiếng hò hét, tựa
như muốn thuyết phục bạn cùng trường khác không thể tin được:
“Hứa Ngân la không phải người đọc sách, nhưng thơ hắn làm được, sao
không làm được binh pháp? Hơn nữa, các ngươi đã quên sao, Hứa Ngân la
là từng ra chiến trường. Ngày đó ở Vân Châu, hắn một mình chắn tám ngàn
phản quân, kiệt sức mà chết.”
Nghe vậy, học sinh khác hoàn toàn tỉnh ngộ, đúng vậy, Hứa Ngân la
cũng không phải chim non chưa từng lên chiến trường, hắn ở Vân Châu là
một mình chắn mấy ngàn phản quân.
“Hứa Ngân la thật là tuyệt thế kỳ tài.”
“Đúng vậy, Hứa Ngân la không phải người đọc sách, càng nói lên hắn
kinh tài tuyệt diễm, là kỳ tài thế gian hiếm thấy.”
“Đáng giận, người như vậy vì sao đi võ đạo, Hứa... Không ra sao cả.”
Trong lúc nhất thời, học sinh Quốc Tử Giám thừa nhận rợp trời rợp đất.
Thậm chí có học sinh nghẹn khuất hồi lâu, lớn tiếng khiêu khích nói:
“Bùi Mãn Tây Lâu, ngươi nói mình là tự học thành tài, khéo, Hứa Ngân
la của chúng ta cũng là tự học thành tài. Không thể không thừa nhận, ngươi
rất có thiên phú, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, Hứa Ngân la của Đại
Phụng chúng ta, chính là núi cao ngươi vĩnh viễn không thể vượt qua.”
Mọi người lập tức phụ họa.
Bùi Mãn Tây Lâu mặt không biểu cảm, không còn lời nào để chống đỡ.
Thiếu niên con ngươi dựng thẳng siết chặt hai nắm tay, cơ mặt co rúm,
tư thái muốn đại khai sát giới, nhưng cố sức nhẫn nại.
Hắn sắp tức điên rồi, rõ ràng tình thế tốt đẹp, tất cả đều dựa theo kế
hoạch của Bùi Mãn đại huynh, trừ cá biệt danh nho đức cao vọng trọng chă
ra mặt, người đọc sách đương đại không một ai là đối thủ của Bùi Mãn đại
huynh.
Một Hứa Thất An chỉ nghe tên không thấy người, thế mà lại đánh bại
mưu tính của Bùi Mãn đại huynh, làm bọn họ giỏ trúc múc nước công dã
tràng.
Hoàng Tiên Nhi cắn môi, sóng mắt mềm mại nhộn nhạo, không biết
đang tự hỏi những gì.
Thì ra là binh thư đại ca hắn viết, Hứa Đại lang chịu mang kỳ thư như
thế giao cho hắn, cảm tình huynh đệ so với ta tưởng tượng càng thâm hậu
hơn... Vương Tư Mộ sau khi kinh ngạc, cũng chưa cảm thấy thất vọng, đối
với cảm tình của Nhị lang cùng huynh trưởng hắn, đã cảm khái lại vui
mừng.
Chỉ bằng năng lực bản thân Hứa Nhị lang, ở trong mắt phụ thân, hơi tỏ
ra mỏng manh. Nhưng nếu phía sau hắn có một đại ca khuyên hắn có khả
năng đẩy hắn lên, phụ thân sẽ không xem nhẹ Nhị lang.
Nghĩ đến đây, nàng im lặng liếc phụ thân một cái, quả nhiên, Vương thủ
phụ nhìn chăm chú vào Hứa Nhị lang.
Vương Tư Mộ mừng thầm, hơn nữa, có việc văn hội hôm nay, danh
vọng Nhị lang cũng sẽ nước lên thì thuyền lên.
Có nháy mắt như vậy, Hoài Khánh nhịn không được muốn xoay đầu lại,
nhìn thị vệ nào đó phía sau, nhưng nàng khống chế được sự xúc động của
mình, cứng ngắc cổ, giữ tư thế ngồi không thay đổi.
Sự tò mò trong lòng theo đó lên men, hắn thế mà hiểu binh pháp? Soạn
binh thư? Từ khi quen biết hắn tới nay, chưa bao giờ thấy hắn từng phát
biểu giải thích ở trên binh pháp, là Ngụy Công soạn sách? Mượn tay hắn
chuyển giao Hứa Nhị lang...
Hoàng trưởng nữ thông minh liên tưởng đến càng nhiều hơn, nàng hoài
nghi quyển binh thư này là Ngụy Uyên viết.
Hoài Khánh mím môi, ánh mắt sau đó dừng ở trên binh thư trong tay
Trương Thận, đôi mắt lạnh nhạt như nước mùa thu đó hiếm thấy cháy lên
nóng rực cùng khát vọng đối với tri thức.
Là cẩu nô tài viết sách à... Phiếu Phiếu cười tươi như hoa, mặt trứng
ngỗng rực rỡ động lòng người, Hứa Nhị lang nổi bật, nàng chỉ cảm thấy hả
giận, rốt cuộc có người có thể chèn ép man tử kiêu ngạo này, ngoài ra, thì
không có nhiều cảm thụ tâm lý hơn.
Đột nhiên nghe nói binh thư là Hứa Thất An viết, Phiếu Phiếu trong
lòng vui đến nở hoa, kiêu ngạo vui sướng sôi sục, nếu không phải trường
hợp không đúng, nàng sẽ giống một con chim sẻ vỗ cánh, líu ríu quấn quít
lấy Hứa Thất An.
Thái phó vui mừng cười lên, khuôn mặt già nua cười nở hoa: “Đại
Phụng ta địa linh nhân kiệt, vẫn có vãn bối làm người ta kinh ngạc than
thở.”
Dứt lời, hắn nhìn Trương Thận tựa như điêu khắc, trầm giọng nói:
“Trương Cẩn Ngôn, mang binh thư cho lão phu nhìn xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận