Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 572: Thiên cơ (5)

Càng nhiều người đứng lên, đi ra khỏi lều che nắng, bọn họ ngẩng đầu, mở to mắt, ngay cả hít thở cũng đã quên.
Trong đó bao gồm Vương thủ phụ.
Ngụy Uyên chậm rãi đứng dậy, đi thong thả đến ngoài lều che nắng, thản nhiên nói: “Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lý.”
Cái này cũng ở trong dự đoán của ngươi sao, Ngụy Công! ?
Các Kim la nhìn bóng lưng của hắn.
Keng!
Tiếng rút đao như kinh lôi, vang vọng thiên địa.
Trên đời không một cây đao như vậy nữa, vạn người chú ý như thế, tác động trái tim vô số người.
Trên đời cũng không có đao kiên quyết như vậy nữa, giống như muốn chém đứt tất cả, thà làm ngọc vỡ.
Trên đời đương nhiên cũng không có đao nhanh như vậy, nhanh đến mức mắt thường không bắt giữ được.
Nhưng, mắt mọi người ngoài sân, rõ ràng thấy kim thân kia tan vỡ, nhìn thấy tầng tầng lớp lớp ánh sáng vàng tựa như sương mù bị thổi tan đi, đó là đao ý vô tận đuổi ánh sáng vàng đi.
Vị Kim Cương này ở ngoài thành nam bất bại năm ngày, tòa kim thân này bị dân chúng trong thành canh cánh trong lòng năm ngày, rốt cuộc, đã thua.
Trên sân, Hứa Thất An ngạo nghễ mà đứng.
Tịnh Tư ngã ngồi, vết đao ở ngực bụng thấu xương, có thể thấy được nội tạng tổn hại, hắn sắc mặt trắng bệch, không thể duy trì tư thế ngồi thiền nữa.
Từng tia sáng màu vàng nhỏ vụn một lần nữa tụ hợp, hội tụ vào vết thương của hắn, chữa trị máu thịt. “Ta nói rồi, ta chỉ ra một đao!” Hứa Thất An thản nhiên nói.
Giờ khắc này, kinh thành vạn người im lặng.
Đại khái có bốn năm giây yên tĩnh, sau đó, đột ngột, sóng âm đến rồi.
Có người thét chói tai, có người hoan hô, thậm chí có người lệ nóng lưng tròng, quét sạch nghẹn khuất mấy ngày qua. “Đại Phụng ta chính là Cửu Châu chính thống, văn hoá giáo dục võ công số một thiên hạ!” Có người đọc sách hô lớn khàn cả giọng. “Hứa thi khôi võ đạo tuyệt đỉnh, thiên hạ đệ nhất.”
Lúc này, mọi người nhớ tới lời trong bí cảnh vừa rồi truyền ra: ta chỉ ra một đao!
Thẳng đến giờ phút này, bọn họ mới hiểu tự tin cùng hào khí trong câu này.
Nguyên Cảnh đế đứng ở nóc Quan Tinh lâu, trực diện sóng âm, cũng thấy được con dân nhiệt huyết sôi trào, tình cảm quần chúng trào dâng. “Kim Cương Trận, phá.”
Lão hoàng đế lộ ra nụ cười từ đáy lòng: “Giám chính, ngươi quả nhiên là có nắm chắc, tốt, tốt lắm, Hứa Thất An cũng tốt lắm, không uổng phí triều đình bồi dưỡng.”
“Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên...”
Vương tiểu thư nghe thấy phụ thân thấp giọng thì thào.
Quả thật là anh hùng khá lắm...
Vương tiểu thư thầm nhủ, ánh mắt nàng quét một vòng, thấy rất nhiều tiểu thư khuê các quen biết, nhìn thiếu niên bậc thang Phật sơn, ngạo nghễ mà đứng, ánh mắt si mê.
Trong đó thế mà còn có một số phu nhân phong vận vẫn còn, ánh mắt các nàng tràn đầy tính xâm lược, sáng quắc, mắt không chớp nhìn chằm chằm thanh niên kia.
Cho dù là trạng nguyên, cũng không vẻ vang như hắn.
Vương tiểu thư ở trong lòng bổ sung một câu.
Thình thịch, thình thịch...
Phiếu Phiếu nghe thấy được tiếng tim mình đập như nổi trống, là kịch liệt hai mươi mấy năm qua chưa bao giờ có.
Nhìn đại ca vẻ vang vô hạn, Hứa Linh Nguyệt cũng có chút ngây ngốc.
Thẩm thẩm “chậc chậc” một tiếng, “Lão gia à, sau lần đấu pháp này, bậc cửa nhà chúng ta cũng sẽ bị bà mối đạp hỏng nhỉ...
Lão gia?”
Hứa Bình Chí hai mắt rưng rưng, vẻ mặt vui mừng.
Đại ca càng ngày càng mạnh, hắn ở võ đạo dũng mãnh tinh tiến, ta cũng không thể tụt lại quá nhiều...
Hứa Tân Niên lặng lẽ siết chặt nắm tay.
Cho dù là Hoài Vương lúc còn trẻ, cũng không rực rỡ loá mắt như hắn nhỉ...
Bà dì thầm nghĩ. ... “Đại sư tu dưỡng cho tốt đi.”
Hứa Thất An thu đao vào vỏ, tiếp tục lên núi.
Xuyên qua núi rừng trong mây mù lượn lờ, đi một khắc đồng hồ, phía trước rẽ mây nhìn trời, đá lởm chởm, cỏ cây thưa thớt, có một cây bồ đề thật lớn, một lão tăng ngồi xếp bằng dưới tàng cây.
Hứa Thất An biết, đây là cửa ải thứ ba.
Mà hắn lúc này, đã sắp đến đỉnh núi.
Thông qua một cửa ải này, đỉnh núi hẳn là còn có một cửa ải, cũng là một cửa ải cuối cùng...
Hứa Thất An chắp hai tay lại: “Đại sư, một cửa ải này, chúng ta đấu cái gì?”
Lão tăng niệm tụng Phật hiệu, từ từ nói: “Thí chủ tâm không tĩnh.”
Vừa mở miệng chính là lão thiền sư rồi...
Hứa Thất An lảm nhảm trong lòng, hỏi ngược lại: “Vì sao phải tĩnh?”
“Tâm tĩnh thì có pháp, có pháp, thì có Phật, có Phật, thì có thể siêu thoát khổ hải.”
Lão tăng trả lời. “Vì sao phải siêu thoát khổ hải?”
Hứa Thất An lại hỏi. “Vì sao không siêu thoát?”
Lão tăng cũng hỏi lại. “Vì sao phải siêu thoát.”
Hứa Thất An tranh cãi. “Vì sao không siêu thoát.”
Lão tăng từ từ nói. ... “Bọn họ đang nói cái gì?”
“Nói thiên cơ đó, cái này cũng nghe không hiểu.”
“Ngươi nghe hiểu?
Vậy ngươi nói cho ta biết.”
“Nói lời thừa, ta nếu có thể nghe hiểu, ta đã thành cao tăng.
Nhưng, chính là vì nghe không hiểu, cho nên mới ẩn chứa huyền cơ bên trong.”
“Thì ra là thế.”
Dân chúng bên ngoài châu đầu ghé tai, phản ứng không giống nhau, có người cau mày, từng câu từng chữ nhấm nuốt đối thoại của bọn họ, ý đồ từ trong đó thể ngộ được thiên cơ chí lý.
Có người thì khẽ gật đầu, hoặc rung đùi đắc ý, bộ dáng có điều hiểu ra.
Sau đó, mọi người, từ hoàng thân tôn thất, cho tới bình dân, nghe thấy Hứa Thất An nói: “Đại sư, chúng ta nói tiếng người đi, ta vừa rồi đều là nói bừa.”
Thế gian vạn vật đều có tâm, nếu có thể lòng mang từ bi, cảm ứng vạn vật, lại nào cần câu nệ ở tiếng người?”
Lão tăng chắp hai tay lại, không một gợn sóng, cũng không bởi lời Hứa Thất An nói mà tức giận.
Vậy ngươi đừng nói quan thoại Đại Phụng với ta nữa, ngươi nói ngôn ngữ Tây Vực không phải được rồi...
Trong lòng Hứa Thất An oán thầm, gọn gàng dứt khoát nói: “Nói thẳng đi, đấu pháp như thế nào! Đừng nói nhảm với ta nữa.”
“Thí chủ tướng rồi, vì sao phải đấu pháp?”
Lão tăng mỉm cười. “Rõ ràng là Phật môn ngươi đề xuất đấu pháp, đại sư cố tình gây sự như vậy, không sợ đánh mất thể diện Phật môn?”
Hứa Thất An nhíu mày. “Vừa rồi thí chủ ở chỗ sườn núi nói: người xuất gia tứ đại giai không.”
Lão tăng khuôn mặt tường hòa bình tĩnh, từ từ nói: “Đã là tứ đại giai không, thể diện là cái gì?”
“Được rồi, đại sư tính khảo nghiệm ta như thế nào.”
Hứa Thất An nhịn.
Hắn cảm thấy khó giải quyết, so với Giang Tinh chỉ những kẻ trên mạng chỉ biết phản bác người khác thì càng đáng sợ hơn là không nói tiếng người.
Giang Tinh ít nhất còn có thể liều mạng bắt lấy lỗ hổng trong câu nói của ngươi để phản bác ngươi.
Nhưng kẻ không nói tiếng người, là mặc kệ ngươi nói cái gì, hắn cũng không quan tâm ngươi, hắn chỉ nói chuyện của mình.
Ngươi không thể lĩnh ngộ, vậy là ngươi không được.
Nhưng ngươi cho dù hao hết tâm lực đi lĩnh ngộ, cũng vô dụng, bởi vì hắn sẽ không nhìn ngươi. “Cuộc đời là tu hành, thí chủ vào bí cảnh Phật môn này, cũng là một loại tu hành.”
Lão tăng cười nói. “Tu như thế nào? Đại sư chỉ điểm.”
“Tu hành dựa vào cá nhân, cần gì phải hỏi bần tăng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận