Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1714: Đăng cơ (1)

“Lão gia à, Ninh Yến thế này không phải làm bừa sao, nữ nhân sao có thể làm hoàng đế.
Tôi cũng không dám ra ngoài, sợ bị nhận ra là thẩm thẩm của Hứa Ninh Yến, nhỡ đâu bị người ta lấy trứng thối ném thì làm sao bây giờ.”

Thẩm thẩm xinh đẹp trước sau như một, năm tháng giống như đặc biệt thương tiếc đối với nàng.
Tuy ngồi cùng một chỗ với con gái, nàng đã không còn cảm giác thiếu nữ, nhưng cũng không tỏ ra già, mặt non da trắng, không có bất cứ nếp nhăn nào.
Hứa Nhị thúc cúi đầu ăn cơm, không phát biểu ý kiến.
“Đại ca tự có chừng mực.”

So sánh với mẫu thân, Hứa Linh Nguyệt rất thưởng thức hành động vĩ đại của đại ca.
Thẩm thẩm thấy đề tài của mình tẻ ngắt, thở dài một tiếng:
“Thanh Châu thất thủ, Nhị Lang cũng không có tin tức.
Linh Âm ở Cổ tộc tu hành, không biết cần năm nào tháng nào mới trở về, nó có thể bị man di Nam Cương bắt nạt hay không. “Hứa Ninh Yến tên xấu xa không có lương tâm này, trở về kinh thành, cũng không biết về trong nhà thăm chút.”

Đang nói, thẩm thẩm ánh mắt dại ra, nhìn chằm chằm ngoài sảnh.
Hứa Nhị thúc cùng Hứa Linh Nguyệt phát hiện nàng khác thường, quay đầu nhìn về phía ngoài sảnh.
Trong bóng đêm, Hứa Thất An mặc áo bào gấm màu xanh da trời, trong tay xách một vò rượu, đi tới trong vầng sáng đèn lồng phát ra dưới mái hiên.
Bước một bước nữa, liền vượt qua bậc cửa, tiến vào nội sảnh.
“Ninh Yến!”
Sự vui mừng từ trên mặt Hứa Nhị thúc nổi lên, hắn đứng bật dậy, đi lên đón cháu trai.
Thẩm thẩm và Linh Nguyệt cũng nở rộ nụ cười, nhưng người trước lập tức hừ một tiếng, bày ra tư thái lạnh nhạt, người sau thì vui mừng như tiểu cô nương, theo phụ thân cùng nhau đứng dậy, nghênh đón đại ca.
“Nhị thúc, cháu đã trở về.”

Hứa Thất An cười nói.
Đi xa trở về, một câu “Ta đã trở về” là đủ.
“Trở về là tốt rồi.”

Hứa Nhị thúc vỗ vỗ bả vai cháu trai, tiếp nhận rượu trong tay hắn, quay đầu hướng thiếp thân nha hoàn Lục Nga của thẩm thẩm nói:
“Chuẩn bị bát đũa cho Đại Lang.”

Hứa Linh Nguyệt bắt lấy cơ hội, dịu dàng hô:
“Đại ca ! “
Giọng điệu rất nhẹ nhàng, biểu hiện ra cảm xúc vui mừng của thiếu nữ giờ phút này.
Hứa Thất An đánh giá đại muội muội, cười ôn hòa:
“Một đoạn thời gian không gặp, trổ mã càng xinh đẹp hơn rồi.”

Nàng kế thừa hoàn mỹ vẻ đẹp của thẩm thẩm, ở phương diện giá trị nhan sắc xuất chúng, thanh lệ thoát tục, ngũ quan tinh xảo.
Cấp mọi người đỏ lên bao!
Hiện tại đến vi tín công chúng hào có thể lĩnh tiền lì xì.
Nụ cười trên mặt Hứa Linh Nguyệt càng ngọt ngào hơn, thấp giọng thầm oán: “Đại ca hôm nay về phủ, cũng không biết sớm phái người thông báo một tiếng, muội còn làm một ít đồ ăn nhắm đại ca thích ăn.”

Ba người sau đó ngồi xuống ở bên bàn, sau khi Lục Nga mang tới bát đũa, Hứa Thất An cùng Nhị thúc uống rượu nói chuyện phiếm, nói về Nhị Lang xa ở Ung Châu. “Ninh Yến à, cháu đã trở về kinh thành, nghĩ hẳn là biết tin tức Thanh Châu thất thủ.”

Hứa Nhị thúc uống một ngụm rượu nhỏ, nói:
“Vậy nghĩ hẳn từng đi Ung Châu thăm Nhị Lang chứ, thẩm thẩm cháu vẫn luôn lo lắng Nhị Lang.
Ta liền nói với nàng, Nhị Lang cho dù thực có điều gì, cháu sớm sẽ trở lại cho chúng ta biết.”
Vẻ mặt Hứa Thất An cứng ngắc một phen:
“Thanh Châu thất thủ đã được đoạn thời gian, Nhị thúc chẳng lẽ chưa viết thư dò hỏi tình huống Nhị Lang?”
Vẻ mặt Hứa Nhị thúc cũng cứng ngắc một phen.
Chú cháu lặng lẽ nhìn nhau không nói gì.
Mặc dù có chút không đúng thời điểm, nhưng cảm giác "Deja Vu" quen thuộc này là chuyện gì xảy ra, luôn cảm thấy trước kia từng xảy ra chuyện tương tự...
Hứa Thất An trầm ngâm một phen, nói:
“Không sao, ba vị đại nho của thư viện Vân Lộc đều ở Ung Châu, bọn họ sẽ chiếu cố tốt Nhị Lang.”

Hứa Nhị thúc cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy:
“Nói rất đúng.”

Lúc này, Hứa Linh Nguyệt tìm được cơ hội xen mồm, nói: “Đại ca, trên người đại ca sao có mùi son phấn.”

Nghe vậy, Hứa Nhị thúc lập tức dùng ánh mắt “Ngoài miệng không lông làm việc không vững chắc” nhìn cháu trai.
“Ồ, nặng như vậy sao?”

Hứa Thất An kinh ngạc ngửi ngửi, trấn định tự nhiên nói:
“Vừa rồi cùng vài vị đồng nghiệp trong nha môn Đả Canh Nhân uống rượu, trên bữa có cô nương bầu bạn, nhưng ta một lòng chỉ muốn trở về thăm Nhị thúc thẩm thẩm, còn có muội tử, ngồi một lát liền trở về.”

Hứa Linh Nguyệt “Ồ” một tiếng, mặt giãn ra cười, phi thường hài lòng đối với đáp án này.
Chủ yếu là đêm hôm cũng không có quýt xanh để mua, hơn nữa Linh Âm không ở nhà, không có cách nào thấy bộ dáng nó vừa sắc mặt dữ tợn vừa gặm quýt xanh...
Hứa Thất An nói thầm.
Hứa Linh Nguyệt chen ngang như vậy, người một nhà liền mang chuyện Nhị Lang quên đi.
Hứa Bình Phong trầm ngâm một chút, nói:
“Nghe nói trưởng công chúa sắp đăng cơ.”

Hứa Thất An liền mang tình huống đại khái nói một lần, bao gồm lý do mình nhất định phải phế Vĩnh Hưng.
“Bấp bênh nha.”

Hứa Nhị thúc thở dài nói:
“Sau khi trưởng công chúa đăng cơ, cháu có tính toán gì không?”

Hứa Thất An nghĩ nghĩ, châm chước nói:
“Cháu sẽ đi Thanh Châu trước một chuyến, gặp Hứa Bình Phong một lần, chính thức cùng hắn phân rõ, ganh đua sinh tử.”

Đây chính là hắn chính thức lấy thân phận kỳ thủ, đại biểu Đại Phụng, đại biểu mình, hướng Vân Châu cùng Hứa Bình Phong hạ chiến thư.
Hứa Bình Chí sắc mặt phức tạp, bi thương, bất đắc dĩ, thổn thức, thống khổ đều có, lẩm bẩm:
“Cốt nhục tương tàn, phụ tử tương tường, sao đến nỗi vậy...”

Hứa Thất An lắc đầu:
“Nhị thúc, hắn không phải cha cháu, thúc mới là cha cháu. “Giữa cháu cùng hắn, phải phân ra sinh tử, hắn sẽ không bỏ qua cho cháu, cháu cũng sẽ không tha cho hắn.
Cháu sẽ đuổi giết hắn đến chân trời góc biển, không chết không thôi.”

Hắn rót rượu cho Hứa Bình Chí, tặc lưỡi nói:
“Hứa Bình Phong không có đường lui, hắn biết cháu sẽ không bỏ qua cho hắn, đương nhiên, cháu cũng vậy.”

Thẩm thẩm nói:
“Quay về ta bảo trong tộc mang tên của hắn gạch đi, trục xuất Hứa thị nhất tộc.”

Thẩm thẩm khẳng định là không chút quay đầu ủng hộ cháu trai, tuy đứa cháu trai này vừa đáng ghét vừa không biết nói chuyện, nhưng dù sao cũng là thằng nhóc con nàng nuôi lớn.
Hứa Bình Phong là đại ca của chồng, không phải đại ca của nàng.
“Cảm ơn thẩm thẩm.”

Hứa Thất An khó được nói tiếng người một lần, lại nói tiếp:
“Nhị thúc, cháu ở Vân Châu còn có một đệ đệ, một muội muội, hai người bọn nó lần này theo sứ đoàn Vân Châu vào kinh, thuần túy là tới ghê tởm cháu.
“Bây giờ bị cháu nhốt ở Ti Thiên Giám.”

Lập tức mang chuyện tỷ muội Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe, bao gồm tiếp xúc lúc ở Ung Châu, nói cho Nhị thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận