Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 449: Hoàng Tiểu Nhu (1)

Hôm sau, Hứa Thất An tinh thần phấn chấn rời khỏi Thanh Trì viện, cưỡi ngựa đi vào hoàng cung.
Xa xa, thấy tiểu hoạn quan giám sát hắn đứng ở cách cửa cung không xa, lo lắng đi qua đi lại. “U, tiểu công công hôm nay đặc biệt khách khí.”
Hứa Thất An ngồi ở lưng ngựa, cười trêu chọc. “Hứa đại nhân, ngài cuối cùng tới rồi.”
Tiểu hoạn quan bước nhanh lên, vừa đi vừa nói: “Đã xảy ra chuyện đã xảy ra chuyện, đêm qua có người ở trong giếng vớt ra một cái xác nữ nhân.”
“Xác nữ nhân?”
Tiểu hoạn quan sốt sắng chờ ở cửa cung, khẳng định là có việc gấp.
Mà Hứa Thất An có dính dáng tới hắn, chỉ có vụ án Phúc phi.
Như vậy xác nữ nhân tất nhiên có liên quan với vụ án Phúc phi.
Hứa Thất An nheo mắt, giật mình: “Là cung nữ mất tích kia trong vụ án Phúc phi?”
Tiểu hoạn quan sửng sốt, vui lòng phục tùng: “Đại nhân thật sự là thần cơ diệu toán, nô tài bội phục sát đất.”
Câu này đã là khen tặng, cũng là phát ra từ trong lòng.
Liên tục hai ngày giám sát, tiểu công công phát hiện Hứa Thất An là một bộ khoái xuất sắc bề ngoài nhìn như phù phiếm hời hợt, trí tuệ lại vượt qua người thường.
Cái này không phải thần cơ diệu toán, đây là suy luận rất đơn giản...
Hứa Thất An gật đầu nói: “Mang ta đi xem thi thể.”
Tiểu hoạn quan vội dẫn đường phía trước. “Thi thể phát hiện trong cái giếng nào?”
“Hậu viện của Giải Các.”
“Giải Các?”
Hứa Thất An thầm nhủ tên quái gì vậy. “Giải Các là nơi các cung nữ ở.”
Tiểu hoạn quan trả lời.
Cung nữ cũng chia ba bảy loại, cung nữ địa vị cao gọi là nữ quan, thậm chí là có phẩm cấp cùng danh hiệu, ví dụ như Tiệp Dư, Mỹ Nhân, Tài Nhân, Ngự Nữ, Thải Nữ vân vân.
Loại cung nữ này có hi vọng được hoàng đế lâm hạnh, một lần là đổi đời.
Đương nhiên, trong lúc Nguyên Cảnh đế tại vị, các nàng một người cũng đừng nghĩ trồi lên được.
Thấp hơn một bậc, là cung nữ hầu hạ ở bên người phi tần.
Cấp thấp nhất, chính là tạp dịch ở ký túc xá lớn.
Giải Các chính là một ký túc xá của cung nữ.
Vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới phòng đặt xác trong hoàng cung, ở trong một tiểu viện yên tĩnh phía nam, nơi này dùng để đặt thi thể bị xử tử, bệnh chết, chết ngoài ý muốn trong cung.
Trên ván giường đơn sơ, một thi thể thân thể ngâm hơi mập mạp nằm đó. “Ngươi đi lấy dao tới đây, ta muốn giải phẫu thi thể.”
Hứa Thất An dặn dò.
Hắn có chút thấy cái mình thích là thèm, kiếp trước làm việc ở cơ quan, hắn thường thường bị phái đi xem pháp y giải phẫu, cùng với đảm đương trợ thủ, đã tích lũy rất nhiều tri thức cùng kinh nghiệm chuyên nghiệp.
Từ lúc ban đầu hoảng sợ nôn mửa đến chậm rãi tiếp nhận, lại đến về sau mặt không đổi sắc trợ thủ, Hứa Thất An mơ hồ phát hiện mình rất thích giải phẫu.
Sau khi tới thế giới này, gặp được không ít vụ án, nhưng cơ hội cần giải phẫu lại không nhiều. “Phúc phi là nữ nhân của lão hoàng đế, ta không thể đụng vào, tiểu cung nữ này ta cuối cùng có thể mổ bụng rồi nhỉ...
Nếu có thể tươi mới chút nữa thì tốt rồi.”
Vừa nghĩ, vừa cởi quần áo cung nữ. “Cẩu nô tài, cẩu nô tài, ngươi vào cung sao không phái người cho ta biết...”
Giọng nói vui vẻ của Lâm An công chúa từ bên ngoài truyền đến, ngay sau đó, một cái bóng màu đỏ chạy vội đứng ở cửa. “Ngươi đang làm gì?”
Lâm An nhìn trong tay Hứa Thất An cầm lấy cái yếm của xác nữ nhân, nụ cười tươi trên mặt lập tức đọng lại.
Phía sau, Hoài Khánh váy trắng bay bay đi theo bước vào cửa, nhìn Hứa Thất An một cái, ánh mắt theo đó dừng ở trên cái yếm.
Có chút xấu hổ...
Hứa Thất An mặt không đổi sắc: “Kiểm tra thi thể, tính giải phẫu.”
“Ngươi không nên đụng vào thứ ghê tởm như vậy.”
Phiếu Phiếu liên tục dậm chân, nàng nhìn lướt qua thân trên trần trụi của xác nữ nhân, liền lập tức thu ánh mắt về.
Đối với điều này, Hoài Khánh công chúa áp dụng cái nhìn tương tự, cũng đưa ra đề nghị: “Vì sao không cho người khám nghiệm tử thi đến làm?”
Bởi vì ta thích làm việc này...
Hứa Thất An nghiêm trang lắc đầu, nghiêm túc giải thích: “Hai vị điện hạ, các ngươi biết việc ty chức phải tự làm, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, có thể tự mình làm, sẽ không mượn tay người khác.
Ở trong mắt người khác, đây là phẩm chất tốt cần cù thật thà, nhưng ở trong mắt ty chức, quả thật là việc tầm thường không đáng giá nhắc tới.”
Phiếu Phiếu rất khâm phục thái độ làm việc của Hứa Thất An.
Hoài Khánh mặt không biểu cảm, tựa như không tin lời ma quỷ của hắn. “Hai vị điện hạ đi về trước uống trà, chờ một lát, chớ ở lại chỗ này.”
Hứa Thất An muốn đuổi người.
Hoài Khánh nghe vậy, chưa đi, ngược lại gót sen uyển chuyển đi đến trước mặt nữ thi. “Thi thể là tối hôm qua vớt lên, sau khi nhận ra là Hoàng Tiểu Nhu, liền bị Thường công công mang đi.”
Hoài Khánh nói: “Ta muốn lưu lại nhìn xem, có lẽ trong thi thể có thể có được manh mối.”
Hoài Khánh tựa như rất hứng thú đối với việc động não, chơi cờ, sửa sử, cùng với bây giờ phá án...
Hứa Thất An quay đầu, yên lặng nhìn đôi mắt đẹp trong trẻo của trưởng công chúa.
Ánh mắt Hoài Khánh hơi co lại, đối diện với hắn, thanh âm có khuynh hướng cảm xúc khối băng va chạm, cực kỳ dễ nghe: “Ừm?”
Đơn giản một cái “Ừm”, ẩn chứa ý tứ là: tiểu lão đệ, ngươi có ý kiến?
Hứa Thất An thu hồi ánh mắt, không nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của trưởng công chúa nữa, quay đầu hướng Phiếu Phiếu nói: “Nhị điện hạ thì sao.”
Phiếu Phiếu nhìn Hoài Khánh một cái, có chút do dự nói: “Cái này có gì đâu, ta cũng lưu lại.”
“Được!” Hứa Thất An thống khoái lột sạch nữ thi.
Khuôn mặt Phiếu Phiếu lập tức đỏ, tiếp theo trắng, che mặt mà đi. “Nhị điện hạ, không ở lại xem?”
Hứa Thất An hô.
Phiếu Phiếu che mặt, mỏng manh như muỗi kêu: “Đi rồi, đi rồi...”
Hoài Khánh nhìn quét nữ thi, tuy che giấu rất tốt, nhưng Hứa Thất An vẫn từ trong đôi mắt trong suốt như đầm nước lạnh kia nhìn ra xấu hổ.
Loại xấu hổ này, có thể so với Hứa Thất An trước kia xem TV với cha mẹ, vừa lúc chiếu đến nam nữ nhân vật chính ở trên giường Có được vẻ ngoài hoàn mỹ cùng phối trí đỉnh cấp, động cơ phi thường cường đại, chỉ là số ki lô mét hầu như bằng 0...
Hứa Thất An ở trong lòng làm ra đánh giá.
Nếu mang Hoài Khánh so sánh một chiếc xe thể thao đỉnh cấp, mới xuất xưởng.
Như vậy Phiếu Phiếu chính là một chiếc xe mô hình, vẻ ngoài xinh đẹp không nói nên lời, bên trong sao...
Một lời khó nói hết.
Nhưng đối với nam nhân mà nói, đại khái là Phiếu Phiếu loại nữ tử thích làm nũng, lại duyên ngầm, hơn nữa không tính là quá thông minh này càng được hoan nghênh hơn. “Đây là cái gì?”
Hoài Khánh từ trong quần áo trong của cung nữ Hoàng Tiểu Nhu phát hiện một đoạn tơ lụa màu vàng màu sắc ảm đạm, bên trên thêu một đóa hoa sen đỏ au, cùng với một hàng chữ nhỏ: Mùa xuân năm Nguyên Cảnh thứ ba mươi mốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận