Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1601: Cửu Vĩ Thiên Hồ (1)

Viêm Thân vương trầm giọng nói: “Hôm nay Triệu Thủ vào cung, Giám Chính đè ép thư viện Vân Lộc hai trăm năm, Triệu Thủ kia cuộc đời này số lần vào cung chỉ có hai lần, một lần là ép phụ hoàng hạ chiếu tự kể tội, tiếp đó là lần này. “Hoài Khánh cảm thấy, Giám Chính đây là ý gì?”
Lần trước vào cung hợp tình hợp lý, nhưng một lần này, chỉ là đưa một phần sổ con?
Hoài Khánh nâng nâng tay, khiến váy dài hơi trượt xuống, để không trở ngại nàng bưng trà, chậm rãi nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Tứ ca nghĩ hẳn đã có phán đoán.”
Viêm Thân vương “Ừm” một tiếng, vừa gật đầu vừa nói: Đang thời khắc nguy nan này, Giám Chính chỉ sợ muốn thỏa hiệp với thư viện Vân Lộc, để Triệu Thủ vào triều làm quan.
Một vị đại nho tam phẩm đỉnh phong, đáng giá Giám Chính hạ thấp tư thế. “Tứ ca lần này tìm muội, là muốn cùng muội cùng nhau tới Thanh Vân sơn, bái phỏng Triệu Thủ viện trưởng.”
Nói tương đối trắng ra, Hoài Khánh xem như nửa học sinh thư viện Vân Lộc, từng ở thư viện nghiên cứu học hỏi mấy năm.
Mặt mũi của nàng, Triệu Thủ không thể không nể.
Hoài Khánh gật đầu: “Cho dù tứ ca không tìm ta, ta cũng sẽ đi tìm ngươi.”
Viêm Thân vương cười lên: “Hảo muội muội.”
...
Cung Phượng Tê.
Lâm An mang theo hai thiếp thân cung nữ, xuyên qua đại viện, tiến vào cung Phượng Tê vắng vẻ lạnh lẽo.
Nàng vượt qua bậc cửa, tiến vào nội sảnh, phát hiện trong phòng lạnh lẽo như ngoài sân, số lượng cung nữ và ma ma duy trì ở hạn độ thấp nhất.
Lâm An biết, đây là mẫu phi đang làm khó thái hậu.
Nhưng, từ khi hoàng đế ca ca đăng cơ tới nay, thái hậu liền hoàn toàn không còn tính tình, vô luận mẫu phi làm khó dễ bắt nạt như thế nào, thái hậu đều không để ý tới.
Lâm An vốn cho rằng đây là thái hậu thỏa hiệp nhận thua.
Nhưng lần nào đó nghe mẫu phi giọng điệu quái gở nói, sau khi Ngụy Uyên chết, tiện nhân kia liền như người chết, thật sự không thú vị.
Nội sảnh thanh lịch đơn giản, hoàng hậu mặc quần áo bình thường ngồi ở bên bàn, không có vẻ mặt gì nhìn nàng.
Lâm An đã rất nhiều năm chưa gặp hoàng hậu, nhưng trong ấn tượng, thái hậu và Hoài Khánh là giống nhau, bình tĩnh lạnh nhạt, đối với ai cũng không nhiệt tình.
Nhưng không giống như bây giờ, trừ lạnh nhạt vẫn là lạnh nhạt. “Ra mắt mẫu hậu.”
Lâm An cung kính hướng mẫu thân trên danh nghĩa hành lễ.
Thái hậu là người cực đẹp, cho dù cảnh xuân tươi đẹp không còn nữa, nhưng thời gian tựa như không đành lòng phá hủy vẻ đẹp của nàng, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành không có bất cứ dấu vết gì, ngược lại có thêm năm tháng lắng đọng lại. “Bệ hạ vừa tới tìm ta.”
Thái hậu nhìn người trước mắt, khuôn mặt mượt mà, mắt hoa đào quyến rũ đa tình, là nữ tử không nói lời nào cả, đã có thể thu hút người ta.
So sánh, Hoài Khánh con gái nàng, cho dù dáng người dung mạo đều không kém, lại quá mức bình tĩnh lạnh nhạt. “Hoàng đế ca ca?”
Lâm An có chút kinh ngạc.
Thái hậu hơi gật đầu, giọng điệu bình thản: “Lâm An cũng đến tuổi kết hôn, bệ hạ là vì hôn sự của ngươi mà đến.”
Sắc mặt Lâm An chợt biến đổi.
Nghe xong thái hậu nói, suy nghĩ đầu tiên của Lâm An là hoàng đế ca ca vì củng cố chính quyền, tính thỏa hiệp cùng huân quý trong triều, mang mình gả cho con cháu vị quốc công nào đó.
Cái này không phải nàng tự dưng đoán, lúc trước mẫu phi đã từng đề cập chuyện phương diện này, muốn mang nàng gả cho con trai thứ của Định quốc công.
Thái hậu thanh âm rất nhẹ, rất nhạt, tiếp tục nói: “Bản cung dù sao cũng là mẫu thân trên danh nghĩa của ngươi, hôn nhân đại sự của ngươi, do ta đến lo liệu. “Lúc tiên đế còn, đối với hôn sự của các ngươi cũng không quan tâm, bản cung cũng vui vẻ tranh thủ thời gian.
Mà nay tân quân có tính toán này, bản cung cũng bụng làm dạ chịu.”
Hoàng đế ca ca biết rõ ta cùng cẩu nô tài đi lại gần gũi, tuy ta chưa bao giờ thừa nhận thích hắn, nhưng hoàng đế ca ca chẳng lẽ nhìn không ra sao...
Trong lòng Lâm An nghẹn một hơi.
Sắc mặt nháy mắt trầm xuống, giọng điệu trong cung kính lộ ra lạnh lùng: “Việc này không phiền thái hậu, Lâm An sẽ đích thân nói với hoàng đế ca ca.”
Thái hậu có chút kinh ngạc liếc nàng một cái: “Ngươi không muốn gả?”
Lâm An cau mày: “Ta ai cũng không gả.”
Thái hậu gật gật đầu, nàng cũng không sao cả, nhẹ giọng nói: “Thôi. “Nghe bệ hạ nói, ngươi cùng Hứa Ngân la đi lại rất gần, cảm tình rất tốt.
Thì ra là bệ hạ hiểu lầm ý.”
...
Lâm An vẻ mặt dại ra nhìn nàng.
Đại khái có vài giây hóa đá, Lâm An lắp bắp nói: “Mẫu, mẫu hậu nói cái gì?”
Thái hậu thản nhiên nói: “Bệ hạ muốn ban hôn sự cho ngươi cùng Hứa Ngân la, ngươi nếu không muốn, từ chối hắn là được...”
Còn chưa dứt lời, Lâm An lớn tiếng nói: “Hoàng, hoàng đế ca ca cũng đã nói như vậy, vậy Lâm An cho dù muôn vàn điều không muốn, cũng chỉ có thể theo. “Làm phiền mẫu hậu lo liệu.”
Thái hậu nhìn chằm chằm nàng vài lần, lộ ra một nụ cười: “Trải qua nhiều chuyện như vậy, ngươi trái lại đã trưởng thành hơn không ít. “Điều bản cung muốn nói đã nói xong, ngươi lui xuống đi.”
“Lâm An cáo lui!” Nàng mặt không đổi sắc hành lễ, mang theo hai thiếp thân cung nữ rời khỏi cung Phượng Tê.
Vừa bước ra khỏi cửa cung Phượng Tê, Lâm An chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ. “Điện hạ...”
May mắn hai vị cung nữ tay mắt lanh lẹ, đỡ được nàng. “Điện hạ nơi nào không thoải mái?
Nô tỳ đi mời ngự y.”
Cung nữ bên trái vội vã chạy xa.
Lâm An mềm nhũn tựa vào trên người một vị cung nữ khác, kinh ngạc ngây người. “Điện hạ, điện hạ làm sao vậy?”
Thấy thế, cung nữ khẩn trương.
Lâm An nghe trong lồng ngực, trái tim điên cuồng nhảy lên thình thịch, trước mắt biến thành màu đen từng trận, nàng muốn nặn ra một nụ cười, nước mắt lại trào ra, lẩm bẩm: “Bản cung cũng không biết làm sao vậy...”
...
Đêm khuya, Nam Cương.
Bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, một ngọn núi cao tên “Thanh Phong nhai”.
Trăng tròn treo cao, bóng người rậm rạp bận rộn ở dưới ánh trăng sáng rõ, có cái bề ngoài hình thức nhân loại, có cái hình người nhưng có được đặc thù loài thú, cũng có cái thuần túy là hình thái thú vật.
Điểm giống nhau của bọn họ là công nhân vận chuyển.
Mấy trăm hơn ngàn Yêu tộc, đang hướng bên trong một cái hố to ném vật sống, trong những vật sống này đã có động vật, cũng có Nhân tộc Tây Vực.
Nhưng mặc kệ là động vật hay Nhân tộc, hoặc là hấp hối, hoặc là hôn mê bất tỉnh, đối với vận mệnh sắp đến của mình không hề hay biết chút nào.
Trên bầu trời, Lạc Ngọc Hành chân đạp phi kiếm, Hứa Thất An giẫm Thái Bình Đao, Bạch Cơ bám ở trên vai hắn. “Hiến tế long trọng, tanh máu.”
Hứa Thất An quan sát phía dưới, trầm giọng nói.
Những sinh linh này bị thu thập lại, mục đích là để cho mảnh thân thể Thần Thù bước đầu khôi phục lực lượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận