Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1204: Trừ ma (4)

Hắn không nói hai lời, khi tới gần Đông Phương Uyển Thanh, trong miệng phát ra tiếng rít, lấy năng lực Tâm Cổ chấn động nguyên thần Đông Phương Uyển Thanh, chế tạo hiệu quả tạm thời mê muội.
Vỗ một chưởng về phía thiên linh cái của mỹ nhân lạnh lùng.
Một chưởng này hạ xuống, hắn có thể cắn nuốt ít nhất ba phần hồn lực của đối phương.
Hồn lực tương tự khí lực, chỉ cần không cắn nuốt hết, nguyên thần sẽ không chịu tổn thương về bản chất, nhiều lắm là nguyên thần khô kiệt, cần dưỡng thần thời gian dài.
“Hừ!”
Đông Phương Uyển Thanh sau khi thoát khỏi mê muội ngắn ngủi, làm ra thao tác ứng đối phù hợp võ phu, nắm tay, đánh hướng lòng bàn tay Hứa Thất An.
Quyền chưởng va chạm, chưa phát ra động tĩnh, ngay sau đó, Đông Phương Uyển Dung bị thống khổ như linh hồn xé rách chiếm cứ, nàng lảo đảo lui về phía sau, khó có thể tin nhìn cánh tay mình.
Cả cánh tay đã biến mất, từ khuỷu tay trở xuống trống rỗng.
Mà Hứa Thất An bay ngược ra ngoài, tựa như diều đứt dây.
Nguyên thần không mạnh, thậm chí nhỏ yếu, nhưng có thể cắn nuốt hồn lực...
Đông Phương Uyển Thanh làm ra phán đoán, cho rằng hồn lực của mình nhiều nhất sẽ có chút hao tổn, nhưng ở trước đó, có thể mang kẻ nguyên thần không mạnh này đánh hồn phi phách tán. Nàng hóa thành tàn ảnh đuổi theo. ...
Đông Phương Uyển Dung kiên nhẫn câu thông ý thức của Nạp Lan Thiên Lộc, kèm theo năng lực của Mộng Vu, làm dẫn đường nhất định.
“Lão sư, chiến dịch Sơn Hải quan đã chấm dứt, Vu Thần giáo còn, Tĩnh sơn thành cũng còn, cái này chỉ là một trong những cuộc chiến tranh ngài chỉ huy, sau này còn có nhiều chiến tranh hơn chờ đợi ngài.”
“Chiến dịch Sơn Hải quan... Thua rồi?”
“Đúng vậy, thua rồi.”
“Đại Phụng thắng trận chiến tranh này, giống như lửa nóng đổ thêm dầu, Vu Thần giáo không có cơ hội nữa...”
“Không, Đại Phụng hôm nay suy yếu, long mạch tán loạn, chính là thời điểm yếu ớt nhất. Lão sư, Vu Thần giáo cần ngài.”
“Vu Thần giáo cần ta? Đúng, Vu Thần giáo cần ta...”
Con ngươi trống rỗng của Nạp Lan Thiên Lộc dần dần tìm về tiêu cự. Đông Phương Uyển Dung vui vẻ, vừa muốn nói chuyện, liền nghe có người hô lớn:
“Đông Phương Uyển Dung, không muốn muội muội ngươi hồn phi phách tán, thì mang chúng ta rời khỏi mộng cảnh.”
Quay đầu nhìn lại, nhất thời kinh sợ giận dữ đan xen, khó có thể tin.
Nguyên thần của muội muội Đông Phương Uyển Thanh bị đối phương xách ở trong tay, thân thể vốn ngưng thực, giờ phút này hiện ra hư ảo, tựa như cái bóng gió thổi qua là tan rã. Đường đường nguyên thần tứ phẩm đỉnh phong, thua nhanh chóng như thế?
“Nguyên, nguyên thần của ngươi...”
Đông Phương Uyển Thanh không cam lòng giãy giụa, nghiến răng nghiến lợi. Nàng cho rằng mình có thể đánh tan nguyên thần đối phương, không ngờ được người này rõ ràng nguyên thần gầy yếu, lại cứng cỏi khó có thể tưởng tượng, căn bản không thể đánh tan.
Mà võ phu ở lĩnh vực nguyên thần cũng không có năng lực đặc thù, đối mặt thủ đoạn có thể cắn nuốt hồn lực đành chịu, sau mấy phen giao thủ, nàng trở thành cá mắc lưới.
“Nguyên thần cảnh giới tam phẩm, há là ngươi có thể đánh tan.”
Hứa Thất An cười nói.
Thành công rồi...
Đám người Lý Thiếu Vân mừng rỡ, cuống quít hướng Hứa Thất An rút về. Liễu Vân đang muốn bứt ra, ánh mắt thủ tọa Hằng Âm thiền sư chợt lóe, hai tay chắp lại nói:
“Quay đầu là bờ!”
Thân thể Liễu Vân cứng đờ, vô luận như thế nào cũng không bước nổi.
Rào rào...
Một đám võ tăng cùng thiền sư bao vây nàng, Tịnh Tâm cùng Tịnh Duyên cũng chạy tới, chế trụ Liễu Vân. Hằng Âm thiền sư đặt bàn tay ở đỉnh đầu Liễu Vân, nói:
“Thí chủ, mời thả Đông Phương nhị cung chủ.” Hứa Thất An nhíu nhíu mày:
“Ta nếu không muốn thì sao.”
Hằng Âm thản nhiên nói: “Đừng trách bần tăng hôm nay khai sát giới.”
“Muốn giết cứ giết, bớt nói nhảm.”
Lý Thiếu Vân hùng hổ nói.
“Không thể giết!”
Canh Nguyên Võ trầm mặt, nhìn về phía Hứa Thất An, nói:
“Từ huynh, nương tay.”
Đội ngũ lâm thời tạo thành này không vững chắc, Liễu Vân là đệ tử kiệt xuất nhất của Song Đao môn, lại không quan hệ với Từ Khiêm những người này, bọn họ chưa chắc nguyện ý vì Liễu Vân mà buông tha con tin.
Ánh mắt mọi người, tự nhiên mà vậy đặt ở trên người Hứa Thất An. Liễu Vân mím chặt môi.
“Được!”
Hứa Thất An buông lỏng tay ra, Đông Phương Uyển Thanh mặt hướng tới hắn, lưng hướng về người một nhà, lui về phía sau từng bước một.
Thấy thế, Hằng Âm thiền sư thu hồi tay, Liễu Vân liếc Từ Khiêm một cái thật sâu, nhanh chóng quay về. Trong lòng Đông Phương Uyển Dung buông lỏng, quát:
“Lại đây!”
Ở trong bóng người tăng nhân Phật môn cùng đám người Đông Hải Long Cung chạy tới như bay, nàng nói:
“Lão sư, mau để chúng ta ra ngoài.”
Ánh mắt Nạp Lan Thiên Lộc không trống rỗng nữa, vừa gật đầu, vừa nhìn chằm chằm nàng, thấp giọng cười nói:
“Không ngờ được thầy trò chúng ta còn có thể gặp lại.”
Ngay sau đó, mọi người biến mất ở trong mộng cảnh.
“Nguy rồi, làm sao bây giờ?”
Lý Thiếu Vân chửi ầm lên:
“Chúng ta làm sao từ trong mộng cảnh nhị phẩm Vũ Sư giãy thoát? Đến uổng một hồi không nói, sống chết còn nắm ở trong tay người ta.
Tầng thứ hai có giới luật không thể “sát sinh” hay không, còn không biết. Nếu là cho phép sát sinh, chúng ta liền xong rồi.”
Khi hắn nói chuyện, mộng cảnh lại khôi phục bình thường, Nạp Lan Thiên Lộc bị Ngụy Uyên chém đầu, nguyên thần bị Độ Ách La Hán dùng bát vàng thu đi.
Viên Nghĩa không nói gì, nhưng mặt âm trầm như nước.
Hứa Thất An nói:
“Không thể chủ động thoát ly mộng cảnh, vậy để người khác hỗ trợ.”
Có ý tứ gì? Ba vị tứ phẩm võ phu ngạc nhiên. Trong mắt Liễu Vân tràn ngập chờ mong. ... Đông Phương Uyển Dung dẫn đầu mở mắt, nhìn xung quanh, phát hiện mình đặt mình trong hoàn cảnh tựa như địa lao.
Ánh sáng tối tăm, mặt đất cùng vách tường là đá màu đen đắp lên, hiện ra màu sắc u ám âm trầm.
Tầng thứ hai không gian không lớn, những bức tượng Nộ Mục Kim Cương đứng lặng, có cái múa kiếm, có cái cầm côn, có cái cầm đao...
Ánh mắt nàng đảo qua, thấy lão sư mình Nạp Lan Thiên Lộc, hắn ngồi xếp bằng ở giữa hai vị Kim Cương, Kim Cương bên trái cầm kiếm, mũi kiếm nhắm vào Nạp Lan Thiên Lộc, làm ra bộ dạng đâm.
Kim Cương bên phải cầm chùy đá, giơ lên cao, tựa như có thể bổ xuống bất cứ lúc nào. Nguyên thần Nạp Lan Thiên Lộc không đủ chân thật, hiện ra ở trạng thái bán hư ảo.
Đông Phương Uyển Dung thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thông đạo thật dài phía sau, thông đạo có gần hai trăm vị nhân sĩ Lôi Châu đứng.
Bọn họ nhắm mắt, tựa như bức tượng, sắc mặt hoặc bi hoặc hỉ, hoặc lo âu hoặc xấu hổ, không ngừng biến hóa, nhưng đều không thể tỉnh lại.
Đông Hải Long Cung cùng các tăng nhân Phật môn mở mắt. Bọn họ giống với Đông Phương Uyển Dung, tò mò nhìn quanh bốn phía.
“Đi ra rồi, nơi này chính là tầng thứ hai...”
Môn đồ Đông Hải Long Cung ngạc nhiên lẫn vui mừng nói.
Đông Phương Uyển Thanh bước lên vài bước, nhìn về phía nguyên thần Nạp Lan Thiên Lộc, thử đi vài bước, sau đó dừng lại, nói:
“Trực giác võ giả nói cho ta biết, đi về phía trước vài bước nữa, sẽ có nguy hiểm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận