Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 409: Xác chết vùng dậy (2)

Dương Thiên Huyễn gập ngón tay búng, Thoát Thai Hoàn rơi ở trong lòng Hứa Thất An,
“Ăn nó, ngươi có thể an tâm về kinh rồi.
Đến lúc đó có người hỏi, cứ nói đây là đan dược Ti Thiên Giám tặng cho, ngươi tự biết sống chết khó liệu, liền sớm dùng Thoát Thai Hoàn.
“Sau đó dược hiệu phát tác, tiến vào trạng thái thay da đổi thịt, như đã chết.
Đám người Trương tuần phủ cho rằng ngươi chết trận, thật ra ngươi chỉ là tiến vào giấc ngủ say.”

“Đây là biện pháp tốt nhất trước mắt, thay ta cảm ơn Giám chính.”

Hứa Thất An nhặt lên Thoát Thai Hoàn trong suốt màu da cam, nắm ở lòng bàn tay, chưa ăn, mà là mang mấy phong thư lấy ra, cười nói:
“Giấc ngủ này nhắm chừng ngủ đến kinh thành, Hải Vương thông minh, tuyệt đối sẽ không để mình chết về mặt xã hội.”

Dừng một chút, Hứa Thất An bổ sung nói: “Ít nhất không thể chết lần thứ hai.”

Nói xong, khí cơ chấn động, thư tín vỡ thành trang giấy rời rạc.
Thuyền quan đi qua ở trong màn tuyết, đánh vỡ từng miếng băng mỏng, chậm rãi đi về phía kinh thành. ...
Giờ Tỵ, một ngày một đêm sau tuyết rốt cuộc dừng.
Thái tử điện hạ khoác áo khoác da cừu, đi qua ở trong thịnh cảnh tuyết trắng phau phau.
Hắn tuấn lãng cao ngất, bề ngoài vô cùng tốt.
Tuy Hứa Thất An từng oán thầm các con của Nguyên Cảnh đế, không một ai biết đánh...
Vật tham chiếu của Hứa đại lang không phải mình, là tiểu lão đệ Hứa Nhị lang.
Nhưng quả thật thái tử là một đại soái ca, Nguyên Cảnh đế khi trẻ tuổi rất tuấn tú, Trần Quý Phi lại là mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, lúc này mới có Phiếu Phiếu khuê nữ xinh đẹp như vậy thái tử, làm anh ruột cùng một mẹ, tự nhiên sẽ không kém đi đâu được.
Tới vườn ngự uyển của Trần quý phi, thái tử cởi áo lông, giao cho cung nữ nghênh đón.
Tiến vào phòng, bên trong ấm áp như mùa xuân, mùi thơm xông vào mũi.
Trần quý phi dẫn theo hai cung nữ cười đi ra đón:
“Lâm An sao chưa tới?”

Thái tử khoát tay, mình làm việc của mình vào ngồi, ở dưới cung nữ hầu hạ uống rượu dùng bữa. “Ừm...
rượu này mùi vị không tệ.”

Thái tử kinh ngạc nói.
“Là Bách Nhật Xuân hoàng hậu nương nương phái người đưa tới, tẩm bổ dưỡng sinh, con uống nhiều chút.”

Trần quý phi cười hiền lành, dặn dò cung nữ rót rượu.
Hai mẹ con vừa cười nói vừa dùng bữa, không khí hòa hợp.
Bởi vì Nguyên Cảnh đế trầm mê tu tiên, không gần nữ sắc, hậu cung đã sớm là cục diện đáng buồn, rất tịch mịch nhàm chán.
Các nương nương cho dù muốn cung đấu cũng tìm không thấy lý do khai chiến.
Bởi vậy thái tử cùng Lâm An thường xuyên tới thăm mẫu phi, ăn cơm nói chuyện phiếm với nàng, giải quyết tịch mịch.
“Thân thể Lâm An không khoẻ sao?
Người do ta phái đi mời nó bẩm lại, Lâm An tránh ở trong phòng không gặp ai.”
Trần quý phi khẽ nhíu hàng lông mày lá liễu.
“Nó sao...”

Thái tử thở dài:
“Mẫu phi, người cảm thấy, Lâm An có phải cũng đến tuổi xuất giá rồi hay không?”

Trần quý phi sửng sốt, bất đắc dĩ gật đầu:
“Bệ hạ si mê tu đạo, không quan tâm đối với hôn sự mấy đứa các con.
Hoàng hậu nương nương làm đích mẫu, ru rú trong nhà, ngay cả chuyện tứ hoàng tử cùng Hoài Khánh nàng cũng không để bụng, càng không nói đến Lâm An.”

- Giải thích từ "đích mẫu" nghĩa là mẹ cả.
Hết giải thích.
Thái tử ăn đồ ăn, gật gật đầu:
“Hài nhi cảm thấy, vẫn là nhanh chóng mang Lâm An gả ra ngoài đi.”

Trần quý phi cẩn thận đánh giá thái tử, nhíu mày nói:
“Thái tử vì sao nói vậy?”

Thái tử chưa trả lời, cúi đầu uống rượu.
Hắn vô cùng xác nhận, Lâm An có một chút tình cảm đối với Đồng la kia, tuổi thiếu nữ hoài xuân, Lâm An lại là loại thiếu nữ đỏng đảnh tùy hứng, thực ra tâm tư đơn thuần, dễ dàng bị người ta lừa gạt cảm tình nhất.
Bình thường không ai dám thân cận với nàng, cho nên mãi chưa xuất hiện manh mối mà thôi.
Một khi có một nam tử đúng khẩu vị nàng xuất hiện, loại tình cảm đó sẽ nảy sinh, sẽ khỏe mạnh trưởng thành.
Lâm An gần đây biểu hiện buồn bực không vui chính là chứng cớ.
Cũng may Đồng la kia đã hi sinh vì nhiệm vụ, nhưng thái tử cũng ý thức được, Lâm An đến tuổi nên lập gia đình rồi.
“Uống ít chút, uống ít chút...”

Trần quý phi nhíu mày khuyên nhủ.
Trong lòng nghĩ chuyện này, lo lắng vấn đề tình cảm của em gái ruột, thái tử điện hạ bất tri bất giác uống nhiều, hắn cảm giác trong bụng nóng rực từng đợt.
Cung nữ mi thanh mục tú xung quanh, giờ phút này nhìn cũng tỏ ra mê người.
“Mẫu phi, con đi về trước.”
Thái tử nấc rượu, đứng dậy cáo từ.
Luồng khí lạnh đập vào mặt, không khí bên ngoài tươi mát, hóng gió lạnh, thái tử lúc này mới cảm thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn mang theo thị vệ quay về, trên đường, thấy một vị cung nữ hầu ở ven đường, nhìn thấy đoàn người thái tử, lập tức đi lên đón, thi lễ nói: “Thái tử điện hạ, Phúc phi mời ngài qua một chuyến.”
.....
Thiều Âm cung.
Phiếu Phiếu đẩy ra cửa sổ, trong tầm mắt, tuyết trắng xóa bao trùm toàn bộ sân, sạch sẽ hoàn mỹ.
Vành mắt nàng sưng đỏ như quả đào, vừa rồi đọc thư cẩu nô tài gửi tới, xem chút lại khóc.
Câu chữ trên thư, trong nghiêm túc xen lẫn chút nhảy nhót khôi hài, xem thư, trong đầu có thể hiện lên khuôn mặt nụ cười của cẩu nô tài.
Nhưng Lâm An biết, mình không nhìn thấy nụ cười như vậy nữa, người kia chết ở Vân Châu, hắn sẽ nằm ở trong quan tài lạnh như băng, qua vạn dặm xa, im lặng, không tiếng động trở lại kinh thành.
Càng làm nàng khó chịu là, lấy thân phận công chúa của mình, muốn tham gia tang lễ của hắn cũng không làm được.
Gió lạnh thổi tới trên mặt, lạnh lẽo thấu xương, nàng đưa tay sờ, phát hiện nước mắt lại tới.
“Khóc cái gì mà khóc, chỉ là chết tên cẩu nô tài, rõ ràng chỉ là chết một tên cẩu nô tài...”

Phiếu Phiếu tức giận lau đi nước mắt, nhưng càng lau càng nhiều, càng lau càng nhiều.
“Điện hạ, điện hạ...”

Tiếng la hoảng loạn từ bên ngoài truyền đến, cung nữ bên người Lâm An, “ầm” một tiếng húc bật cửa phòng.
Mặt của nàng bị gió lạnh xanh đi, giày bông thật dày dính đầy vệt nước cùng bọt tuyết dơ bẩn.
Lâm An vội vàng nghiêng người, luống cuống tay chân lau nước mắt, nhưng một câu sau đó của cung nữ khiến nàng ngây người.
“Thái tử điện hạ vào tù rồi.”

Sét đánh giữa trời, Lâm An thất thanh kinh hô:
“Cái gì? !” .....
Ngự thư phòng.
Nguyên Cảnh đế sắc mặt âm trầm ngồi ở ghế rồng, Đại Lý Tự Khanh, Ngụy Uyên, Hình bộ thượng thư đứng ở trong phòng, thân phận ba người đại biểu cho tam pháp ti cao nhất của Đại Phụng.
Ngụy Uyên là Đô Sát viện tả đô ngự sử.
“Bệ hạ, đây là báo cáo người khám nghiệm tử thi đưa ra, mời ngài xem.”

Hình bộ thượng thư mang báo cáo khám nghiệm tử thi Phúc phi đưa qua.
Đại thái giám tiếp nhận báo cáo khám nghiệm tử thi, trình cho Nguyên Cảnh đế, người sau chỉ nhìn lướt qua, mặt không biểu cảm hỏi:
“Phúc phi có bị làm bẩn hay không?”

“Cái này...”

Hình bộ thượng thư thấp giọng nói:
“Người khám nghiệm tử thi chỉ kiểm tra sơ qua, không dám quấy nhiễu di thể Phúc phi, bệ hạ mời lão ma ma trong cung kiểm tra thực hư đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận