Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1197: Mộng cảnh (2)

Hắn tựa như biết, nhưng không muốn nói trước mặt ta, cũng đúng, Phật môn cùng Vu Thần giáo có cấu kết, tính cởi bỏ phong ấn cho Nạp Lan Thiên Lộc...
Hứa Thất An đánh giá các hòa thượng, ánh mắt dừng lại ở đôi tay trống rỗng của Tịnh Tâm hòa thượng. “Tịnh Tâm đại sư, hạt châu kia trong tay ngươi đâu?”

Nếu nhớ không lầm, lúc trước bước qua nhau, Hứa Thất An rõ ràng thấy trong hạt châu chiếu ra cảnh tượng tầng thứ nhất của phù đồ bảo tháp.
Không có gì bất ngờ, tác dụng của hạt châu là mang cảnh tượng trong phù đồ bảo tháp truyền ra bên ngoài, để Linh Tuệ Sư Y Nhĩ Bố cùng Độ Nan Kim Cương có thể nhìn thấy cảnh tượng trong tháp.
Tuy nói hai bên đạt thành hiệp nghị, nhưng đồng thời cũng đang nghi kỵ nhau, hạt châu là cây cầu quan trọng duy trì sự hợp tác của bọn họ...
“Nơi này đã là mộng cảnh, hạt châu tự nhiên không mang vào được.”
Tịnh Tâm hòa thượng đưa ra giải thích.
Nói cách khác, chúng ta bây giờ không phải chân thân, mà là ý thức tiến vào mộng cảnh của Nạp Lan Thiên Lộc...
Hứa Thất An sờ sờ cằm.
Qua một lúc, càng lúc càng nhiều người đến tầng thứ hai.
Đầu tiên là Viên Nghĩa, Lý Thiếu Vân, Canh Nguyên Võ, cùng với Đông Phương tỷ muội đám tứ phẩm cao thủ.
Lấy tư chất bọn họ, ở trong bất cứ thế lực nào, cũng là trụ cột vững vàng.
Đối với Phật môn mà nói, võ phu có thể bước vào tứ phẩm, đương nhiên cũng là có “Phật tính”.
Sau đó là các giang hồ hào kiệt bản địa Lôi Châu, nhân số giảm bớt hai phần ba.
Lúc vào tầng thứ nhất, xấp xỉ có năm sáu trăm người, nhưng lúc này chỉ còn lại có không đến hai trăm người.
“Đây là đâu?”

“Không hổ là chí bảo Phật môn, tự thành một mảng thế giới?”

“Đất nơi này đều là chân thật, tảng đá cũng là chân thật...”

Quần hùng nhao nhao nghị luận, người tràn đầy lòng hiếu kỳ, thậm chí cầm lên một vốc đất bỏ vào miệng nhấm nháp, sau đó “Phi phi” nhổ ra.
Liễu Vân nhanh chóng hội hợp cùng đồng môn, môn chủ Canh Nguyên Võ, sau đó ở trong đám người nhìn quanh tìm kiếm, rốt cuộc thấy người áo xanh kia.
Nàng phi thường chú ý đối với nam nhân này, cái này không quan hệ tâm tư nữ tử gì cả, thuần túy là coi trọng đối với cao thủ thần bí.
Thủ tọa Hằng Âm hòa thượng cao giọng nói:
“Các vị thí chủ, nơi này là mộng cảnh của Nạp Lan Thiên Lộc, chỗ chúng ta đang ở, là chiến dịch Sơn Hải quan hai mươi năm trước.
Cảnh tượng trước mắt, là nơi cao tăng Phật môn vây giết Nạp Lan Thiên Lộc.”

Trước mặt của ta, lấy tình báo của ta đổi nhân tình...
Hứa Thất An nhìn Hằng Âm một cái.
“Thì ra là thế!”
“Đa tạ đại sư nói cho biết.”

“Nạp Lan Thiên Lộc là ai?”

Nhân sĩ giang hồ bản địa Lôi Châu bừng tỉnh đại ngộ, bắt đầu dồn dập hỏi.
Lập tức, Hằng Âm mang thân phận Nạp Lan Thiên Lộc nói cho mọi người. “Thế mà lại là nhị phẩm Vũ Sư?”

“Nhị phẩm à...”

“Phật môn quả thực cường đại.”

Các nhân sĩ giang hồ sắc mặt cổ quái, hoặc cảm khái hoặc chấn động hoặc kiêng kị, nhị phẩm Vũ Sư ở trong mắt bọn họ, là tồn tại chỉ có thể thấy chứ không thể chạm tới, là nhân vật thần tiên.
Mà nhân vật như vậy, lại bị Phật môn trấn áp ở đây.
Đông Phương Uyển Dung nhắm mắt, sau một hồi thì mở ra, truyền âm nói:
“Ta không cảm ứng được sư phụ ở nơi nào, cái này ý nghĩa hắn không có ý thức của mình, nơi này quả thật là mộng cảnh, là mộng cảnh của hắn.”
Đông Phương Uyển Thanh gật gật đầu: “Phá cục thế nào?”
Đông Phương Uyển Dung lắc lắc đầu:
“Xem chút nữa, xem chút nữa...”

Khi nói chuyện, hình ảnh đột nhiên biến hóa, mọi người phát hiện mình đặt mình trong đại trướng, một vị vu sư trùm áo choàng tóc bạc râu bạc ngồi ở thủ tọa, bên cạnh bàn dài, là tướng lĩnh thân mặc khải giáp cùng vu sư mặc áo choàng.
Hứa Thất An từ trong những người này, thấy được một gương mặt quen thuộc: Nỗ Nhĩ Hách Gia!
“Nam yêu cùng yêu man phương Bắc kết minh, ý đồ khôi phục Vạn Yêu quốc, cổ tộc phía nam thì muốn nhân cơ hội dao động quốc vận Đại Phụng.
Tây Vực Phật môn cùng Yêu tộc thù sâu như biển, sẽ không đứng nhìn, Đại Phụng cùng Phật môn chắc chắn liên thủ.”

Nạp Lan Thiên Lộc nhìn quét đám vu sư trong lều, nói:
“Với Vu Thần giáo ta mà nói, đây là cơ hội ngàn năm một thuở.
Chỉ cần chúng ta gia nhập chiến trường, hoàn toàn đánh sập Đại Phụng cùng Phật môn, thì có thể cùng Yêu tộc, cổ tộc còn có man tộc cùng chia Cửu Châu.”

Quốc quân Tĩnh Quốc, Hạ Hầu Ngọc Thư hỏi:
“Vì sao không từ biên cảnh phía nam quấy nhiễu Đại Phụng?”

Nỗ Nhĩ Hách Gia chậm rãi lắc đầu: “Quân đội Đại Phụng chia binh hai đường, một đường tập kết ở địa giới Sơn Hải quan, một đường hỏa lực tập trung ở biên cảnh ba châu đông bắc, đề phòng chính là chúng ta.
Chiến sự Sơn Hải quan hừng hực khí thế, yêu man cùng cổ tộc ở hoàn cảnh xấu.
Trừ phi chúng ta có thể ở trong ngắn hạn đánh xuyên qua nửa Đại Phụng, đưa quân tới kinh thành, nếu không, một khi chiến sự Sơn Hải quan bình ổn, Đại Phụng và Phật môn liền có thời gian rút binh đối phó chúng ta.”

Nạp Lan Thiên Lộc gật đầu:
“Bởi vậy, chúng ta ở Sơn Hải quan chiến một trận định thắng thua với Đại Phụng, Phật môn.
Món nợ năm đó Đại Phụng nợ chúng ta, nên trả rồi.”

Một vu sư cười khặc khặc nói: “Thống soái ba quân Đại Phụng là hoạn quan tên Ngụy Uyên kia, hắc, Trung Nguyên hết người rồi?”

Các vu sư cùng tướng lĩnh cười to lên.
Ngụy Uyên lúc đó, tuy từng có chiến tích đánh lui yêu man, nhưng trận chiến tranh này so với chiến dịch quy mô lớn thổi quét các thế lực lớn của Cửu Châu mà nói, chỉ là thắng lợi bé nhỏ không đáng kể.
Nhân sĩ giang hồ Lôi Châu ở bên cạnh nghe buổi hội nghị này, trợn mắt cứng lưỡi:
“Thật đúng là chiến dịch Sơn Hải quan.”

Bọn họ mặt lộ vẻ kinh dị, chiến dịch Sơn Hải quan xảy ra ở hai mươi năm trước, với bọn họ mà nói, là một hồi chiến tranh quy mô lớn, lại vô cùng xa xôi.
Lúc này tận mắt thấy cao tầng Vu Thần giáo bàn bạc, có loại cảm giác hoang đường lịch sử đi vào cuộc sống, đồng thời cũng rất rung động.
Mặt khác, bọn họ biết được bộ phận tin tức của chiến dịch Sơn Hải quan.
Một trong những trận chiến tranh quy mô lớn nhất, thảm thiết nhất của nhân loại từ trước tới nay, trên bản chất là biểu hiện các thế lực lớn ở Cửu Châu mâu thuẫn đạt tới đỉnh phong.
Nam yêu bị diệt quốc trong Giáp Tử Đãng Yêu ý đồ phục quốc, cổ tộc ý đồ dao động khí vận Đại Phụng, Vu Thần giáo hướng Đại Phụng đòi nợ.
“Nạp Lan Thiên Lộc này nói Đại Phụng ta nợ Vu Thần giáo, nợ cái gì?”

Trấn phủ tướng quân Lý Thiếu Vân nhíu mày nói.
Hắn đồng thời hỏi ra nghi hoặc của người khác.
Đông Phương Uyển Dung thản nhiên nói: “Đại Phụng cao tổ hoàng đế lúc gây dựng sự nghiệp, mấy lần binh bại, lần nào đó ở vào bước đường cùng, hướng Vu Thần giáo mượn hai mươi vạn quan, đáp ứng sau khi lật đổ Đại Chu, tôn Vu Thần giáo làm quốc giáo.
Ai ngờ Đại Phụng sau khi lập nước, cao tổ hoàng đế lật lọng.”

Đoạn lịch sử này phi thường bí ẩn, ở Đại Phụng, cho dù là người đọc sách, cũng chưa chắc biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận